CHUYỆN NHÀ HƯU DƯỠNG LINH MỤC
Maria Nguyễn Thị Kim Dung
Sự khôn ngoan của các vị bô lão,
Tư tưởng và ý kiến của các bậc danh nhân
Thật đẹp đẽ chừng nào!
Giàu kinh nghiệm là triều thiên cho bậc bô lão
Lòng kính sợ Đức Chúa là niềm hãnh diện của các ngài”
(Hc 25, 4-6)
(Nhà Hưu dưỡng Xã Đoài)
(Tác giả và Cha già Cao)
Nếu có ai hỏi
tôi bạn nghĩ gì về nhà hưu dưỡng? Để có câu trả lời rõ ràng về tất cả các chiều
kích của nơi ấy chắc cũng khó cho tôi, bởi tôi chưa một lần đặt chân tới nhà
hưu dưỡng nào cả. Tuy nhiên, trong đầu tôi cũng có vài hình tượng tự suy đoán,
đó là ngôi nhà toàn ông già bà lão, chống gậy lom khom, con cháu không nuôi nổi
nên phải đưa đến đó để có người chăm sóc cho. Rồi với suy đoán ấy, tôi tưởng tượng
ra những khuôn mặt buồn rười rượi với ánh mắt thất thần nhìn xa xăm của các cụ.
Tôi nghĩ, có lẽ cuộc sống của các cụ ảm đạm và tẻ nhạt lắm!
Theo lời mời gọi
của Đức Thánh Cha, tháng Mười vừa qua, được sự cho phép của Dì giáo, tôi và một
chị cùng lớp thỉnh sinh 2 lên đường
thăm nhà hưu của các linh mục tại Xã Đoài - Giáo phận Vinh. Theo sự hướng dẫn của
quý cha phụ trách tiền chủng viện, chị
em chúng tôi đã gặp được người coi nhà hưu.
Khu nhà hưu gồm
hai dãy nhà hai tầng khá khang trang, được xây kết nối với nhau. Cảm nhận đầu
tiên khi chúng tôi bước vào khu nhà hưu dưỡng là cảm giác bình yên. Một phần vì
khu nhà này nằm trong khuôn viên Tòa Giám Mục, xa đường lộ, ít xe cộ đi lại. Và
một phần nữa có lẽ vì cuộc sống của các ngài trầm lắng, đượm hương thánh thiện
nên đã gây cho tôi cái cảm giác bình yên đó.
Gọi là nhà hưu
dưỡng nhưng chỉ có bốn linh mục già xin về nghỉ hưu tại nơi này. Theo lời giới
thiệu của thầy đặc trách, thuộc dòng thánh Antôn, thầy được sai về đây để cùng
cộng tác với ông cố Hường, người giáo dân tự nguyện chăm sóc cách đặc biệt cho
quý cha hưu đã được ba năm. Dù công việc có những khó khăn phức tạp riêng của
nó, nhưng khuôn mặt thầy luôn toát lên vẻ bình thản, hiền từ, vui tươi.
Chúng tôi được
trò chuyện cùng cha già Cai. Cha năm nay đã 85 tuổi, sống ở nhà hưu này được bốn
năm và đang là “giám đốc” đương nhiệm của nhà hưu này. Căn phòng cha ở khá rộng,
kê được một chiếc giường, một bàn làm việc, và chính giữa căn phòng là cây
thánh giá đã khá cũ. Có lẽ cây thánh giá này đã đồng hành với cha trong suốt một
cuộc đời dài đã qua. Cha chia sẻ cho hai chị em chúng tôi rất nhiều điều thú vị,
song có một điều chúng tôi không thể quên. Cha nói: “Cha già rồi, đã trải qua
sương gió nắng mưa của đời linh mục 54 năm, giờ cha chỉ muốn được tĩnh lặng, và
“hạ cánh an toàn” nơi ngôi nhà này. Các con còn trẻ cũng thích được trải đời, để
cùng với sự hướng dẫn của Chúa các con được trưởng thành. Rồi sau này các con
cũng như cha, hồi tưởng về thời trai trẻ, chỉ đơn giản là đã hết mình cho Chúa
và cho các linh hồn”. Giọng cha nhỏ nhẹ, khuôn mặt phúc hậu làm chúng tôi thấy
gần gũi cha ngay từ trong giây phút gặp gỡ đầu tiên.
Tạm biệt cha
“giám đốc”, chúng tôi ghé thăm cha già Cao. Được nghe tiếng của cha cũng như những
câu chuyện về ngài từ lâu, nhưng hôm nay chị em tôi mới được “diện đối diện” với
ngài. Khi chị em tôi gõ cửa phòng, ngài đang mải mê với chiếc đèn đọc sách. Chiếc
đèn bị hỏng và ngài đang hí hoáy sửa lại. Có lẽ cha già yêu thích nghề điện lắm,
trên bàn làm việc của ngài giăng một mớ hỗn độn nào dây điện, đèn và kìm… Thấy
chúng tôi, ngài phấn khởi hẳn. Dù nhà hưu luôn luôn có người hiện diện và thường
xuyên có khách đến thăm, song đối với ngài chúng tôi cũng là vị khách VIP, được
ngài đón tiếp niềm nở. Ngài khoe với hai chị em chúng tôi về chiếc điện thoại
thông minh ngài vừa mua để đọc kinh sách. Ngài nhân từ vuốt đầu hai chị em, còn
hứa sẽ cầu nguyện cho chúng tôi cách riêng và những mầm non ơn gọi của Giáo Hội
hôm nay. Nói chuyện với cha, chị em chúng tôi cười ngả nghiêng, đôi khi tròn mắt
ra nghe những “thành tích oai hung” thời trẻ của ngài. Câu chuyện còn đang sôi
nổi thì đã đến giờ cơm. Chúng tôi chúc cha bữa ăn ngon miệng để cha có sức khỏe,
tiếp tục phục vụ Chúa và các linh hồn trong tuổi già của ngài.
Cuộc viếng thăm ngắn ngủi các cha nhà hưu dưỡng để lại trong tôi nhiều suy tư. Tôi chợt nhận ra rằng, hạnh phúc của con người không phải là những thành công rực rỡ đầy ánh hào quang, mà chỉ cần được cống hiến hết mình cho một lý tưởng cao siêu, chấp nhận những gì mình có với tâm tình tri ân. Tạ ơn Thiên Chúa, vì nhờ sự cống hiến của các linh mục lão thành, thế hệ trẻ của chúng tôi được tiếp thêm “lửa nhiệt thành” từ những hy sinh thầm lặng của thế hệ cha anh đi trước. Và cũng nhờ những gương hy sinh bản thân mình của các ngài, mà vườn hoa của Giáo phận và Giáo hội ngày một thêm xanh tốt, nở rộ hoa thơm trái ngọt.
0 Nhận xét