NGÀY CŨ BÌNH YÊN
Cao Thị Thơm
(Hà Nội)
Ấy là khi tôi được hòa mình vào một phiên chợ ở quê,
sáng sớm lóc cóc xách làn cho mẹ đi tới đi lui từ hàng cá cho đến hàng rau. Những
khuôn mặt quen thuộc, những chỗ ngồi quen thuộc và giọng nói dân quê đầy sự mộc
mạc chân phương. Nụ cười của cô bán rau tập tàng ngồi ở góc chợ rất tươi mỗi
khi thấy hai mẹ con tôi ghé qua, mặc dù đôi lúc mẹ cũng không mua rau vì ở nhà
rau hẵng còn nhiều. Thật lạ, hình ảnh của cô khiến tôi thấy cả một sự bình yên
trải dài, mà ở đó (khu chợ này) chỉ toàn là người hiền, lương thiện. “Ở chợ quê mình ấy mà, toàn là người hiền
thôi”, mẹ nhẹ nhàng đáp lại lời của tôi, khi tôi cảm nhận một chút về cô
bán rau tập tàng. Và cả ánh mắt của cô bé nhỏ thó ngồi nép bên người mẹ đang
bán rau ánh lên sự trong veo, mang theo cả một bầu trời đầy hồn nhiên và nhiều
ước vọng.
Ấy là khi tôi được ngủ dậy đón ngày mới ở quê nhà.
Ban mai ở quê trong lành quá đỗi! Tiếng gà gáy tao tác cất lên từ chỏm cao nhất
của đống rơm, vang rền giòn giã. Từ chái bếp, hương thơm mùi xôi mẹ đồ, ngọn
khói lởn vởn trắng ngà từ kẽ ngói khẽ bay lên hăng hắc, hòa quyện vào nhau. Mấy
chú khướu không rõ từ nơi đâu, cũng về líu lo trên cành bạch đàn sau hồi nhà,
như đang hân hoan chào đón ngày mới. Nắng buổi sáng vàng chanh, xiên xéo qua
chái bếp, từng vệt sáng dài lấp lánh, rọi qua khuôn mặt của mẹ rồi chiếu tới
chú mèo tam thể đang lười biếng cuộn tròn trên nền nhà. Ánh nắng soi vào vết
chân chim, nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ chằng chịt, như đang hong khô dấu thời
gian khắc nghiệt. Còn chú mèo tam thể thấy nắng cứ ưỡn ẹo, mắt nheo lên nhìn nắng,
đôi râu rung nhè nhẹ tận hưởng ngày nắng ấm. Đám con trẻ quây quần bên mẹ, chờ
mẹ lấy đôi đũa cả xới từng nắm xôi cho vào lá chuối tươi đã được rửa sạch bóng
lưỡng. Thêm một chút muối vừng mẹ rắc nữa là trọn vị bữa sáng yêu thương. Tôi
vo tròn nắm xôi trong tấm lá chuối, hơi nóng làm ấm đôi bàn tay, hương thơm
tràn lên mũi, và nghĩ về những hạt nếp dẻo thơm, những hạt vừng bùi bùi béo ngậy.
Bình yên gói lại trong mọi suy nghĩ, trong một ngày mới tốt lành.
Ấy là khi tôi thấy mình bé lại như những ngày thơ ấu.
Những ngày thơ ấu ở quê, nhiều hoài niệm bình yên trở lại. Tuổi thơ trong vắt với
cánh diều tự chế, những chú ve mùa hạ trong hộp diêm kêu rè rè, những lần bì
bõm dưới dòng sông quê mát rượi, những trận bóng nảy lửa bên sân bóng làng với
trái bóng kết bằng rơm khô, vải vụn. Tôi cười, bạn bè tôi cười khanh khách, chạy
nhảy hết cả mùa hạ bỏng rát, quần áo ướt sũng mồ hôi. Những cái ôm đầu tiên của
lũ bạn, những nụ cười của tuổi thơ đã trở thành ký ức, và dòng thời gian bất tận
đã đưa tôi đến thế giới của những người trưởng thành, tới một nơi xa xôi với
nhiều lo toan suy nghĩ. Cuộc sống những ngày ở phố, đôi khi tâm trí tôi bị trống
rỗng, bó buộc, và luôn cố gắng hòa mình để khỏi chống chếnh, chênh vênh. Và bằng
một cách nào đó lạ lùng, khi tôi mất dần cảm xúc, tôi lại hồi tưởng về những
ngày ấu thơ yên bình, neo lại nẻo yêu thương.
Ấy là một buổi chiều của ngày xưa xa lắc, tôi ngồi
trong lớp học với đám bạn. Mùa hạ của những năm cuối cấp. Phượng hồng và bằng
lăng rực rỡ. Dưới vòm trời mùa hạ, đám con gái cười dịu dàng kể lại những chuyện
đã qua, những trò nghịch ngợm mà đến phút cuối mới bật mí. Tất cả xóa nhòa giận
hờn để ngồi lại bên nhau, vòng tay ôm bờ vai tuổi mười tám rưng rưng, khẽ chuyền
tay nhau quyển lưu bút đầy ắp dòng mực tím. Tuổi mười tám xanh ngời. Tuổi học
trò đầy ước vọng. Mãi mãi về sau, những ngày cũ tuổi học trò sẽ là những ngày
thương nhớ ngọt ngào nhất. Mà cả tôi, bạn, những ai đã qua tuổi học trò đều muốn
quay lại một lần trong đời.
Ấy là khi một ngày tôi gột bỏ tất cả những bụi bặm của
phố phường, bỏ lại bon chen thường nhật tận hưởng cuộc sống chậm rãi ven đô. Nhấp
một ngụm cà-phê, tản bộ vỉa hè với hàng muồng hoàng yến buông thõng sắc vàng.
Bình yên gói lại trong mọi suy nghĩ. Cơn mưa rào đổ xuống, đem trả lại vị ngọt
của ngày cũ, khơi dậy bao cảm xúc tươi mới và thanh mát.
Tôi đã có những ngày cũ bình yên như thế…
0 Nhận xét