CÔ ĐƠN TRONG TỰ DO
Xương Rồng
(Hội
Dòng MTG Chợ Quán)
Nó ngồi lặng lẽ ở
một góc nhà nguyện, thẫn thờ suy ngẫm về đề tài mà cha vừa giảng: “Sống với nỗi cô đơn”. Mặc cho kẻ vào,
người ra, Nó cũng chẳng thèm quan tâm. Nó để hồn mình bay bổng về một nơi xa
xôi nào đó…
Sinh ra và lớn
lên trong một xóm đạo nhỏ, tuổi thơ của Nó gắn liền với nhà thờ. Tháp chuông là
điểm hẹn của Nó và đám bạn trước và sau các giờ đi học. Gia đình Nó thì khá nổi
tiếng trong xóm, ba Nó làm trưởng giáo khu, dòng họ Nó có người đi tu làm linh
mục, làm sơ rồi. Ngay từ nhỏ, Nó đã được ba mẹ ấp ủ, nuôi dưỡng cho một ước mơ
cao đẹp. Cho nên khi có ai hỏi: “Lớn lên
con sẽ làm gì?”, nó chẳng ngần ngại mà trả lời: “Con sẽ đi tu”, dù chẳng biết tu là gì! Thế rồi, thời gian dần trôi
qua, Nó đã trở thành một thiếu nữ như các bạn bè cùng trang lứa. Nó đã biết mơ
mộng, biết nhớ thương. Nó để ý đến anh, một người trong giáo xứ. Anh chỉ lớn
hơn Nó một tuổi nhưng trông rất chững chạc, hiền lành, cao lớn và còn đẹp trai
nữa. Đặc biệt, sự siêng năng của anh đã gây ấn tượng trong lòng Nó. Dù sáng sớm
hay chiều tối, trong các thánh lễ, giờ kinh, Nó luôn thấy xuất hiện hình bóng của
anh ở góc cột phía bên kia nhà thờ. Vì thế, đã nhiều lần Nó thầm liếc nhìn anh
mỗi lần chúc bình an. Đôi lúc, Nó cũng bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn Nó. Từ
lúc khám phá ra điều đó, Nó bỗng trở nên siêng năng hơn. Nó đi lễ sớm hơn, đi đọc
kinh cũng đều đặn hơn, không phải vì yêu mến Chúa hơn đâu, nhưng để được nhìn
thấy anh! Cứ thế, càng ngày tình yêu của Nó dành cho anh càng sâu đậm. Mặc dù
chưa có lần nào nói lên lời yêu, nhưng nhìn ánh mắt của anh, Nó cũng cảm nhận
được hình như anh cũng để ý đến Nó.
Thấm thoát ba
năm trôi qua, Nó chuẩn bị tốt nghiệp, đã đến lúc Nó phải quyết định lựa chọn cuộc
sống của mình. Tốt nghiệp xong, Nó sẽ thực hiện ước mơ đã được dưỡng nuôi, ấp ủ
từ nhỏ hay Nó sẽ đi theo tiếng gọi tình yêu của anh? Lòng Nó rối bời, một cuộc
chiến dữ dội diễn ra trong lòng Nó… Một hôm, sau thánh lễ chiều, Nó và anh gặp
nhau dưới tượng đài Đức Mẹ, anh ngỏ ý muốn nói chuyện riêng với Nó. Ngồi ở hàng
ghế đá dưới gốc cây si, ánh trăng hôm đó dường như sáng hơn. Nó ngồi bên anh
lòng rộn ràng hạnh phúc. Nó muốn nói với anh tất cả những rung động và thổn thức
của trái tim mình. Nó đã chuẩn bị hết những lời lẽ để diễn tả, thế nhưng, chưa
kịp để Nó mở lời, anh đã lên tiếng trước: “Em có chịu làm người yêu của anh
không?”. Tim Nó đập liên hồi, Nó bối rối và lúng túng. Điều này Nó đã mơ ước từ
lâu, thế nhưng chẳng lẽ mình lại đồng ý ngay! Nó thầm nghĩ thế liền trả lời:
“Em muốn đi tu”. Nó cứ nghĩ anh sẽ dùng những lời nói ngọt ngào để giữ chân Nó
lại. Thế nhưng, mặt anh bỗng sáng lên và tươi cười đáp lại: “Thế thì tốt, đi tu
là con đường hạnh phúc nhất, ở đời khổ lắm, em hãy đi tu đi” -“Vậy còn anh thì
sao?” - “Anh cũng sẽ tu, nhưng tu tại gia để phụng dưỡng cha mẹ và phục vụ nhà
thờ”. Bao nhiêu mộng tưởng trong đầu Nó bị dập tắt. Nó cảm thấy giận anh và
ghét anh hơn bao giờ hết. Sao anh không hiểu tâm lý của người con gái mới lớn
chứ! Nó buồn anh, Nó không muốn nói chuyện với anh nữa. Chắc là anh không
thương Nó như Nó nghĩ, hai con tim không cùng chung nhịp đập nên không thể hiểu
nhau. Tiếng ve kêu từng hồi như muốn chọc tức cơn giận của Nó. Nó bỏ ra về
trong sự ngỡ ngàng của anh. Con đường về nhà hôm nay sao mà xa quá, Nó nặng nề
lê từng bước chân trong nỗi cô đơn. Ánh trăng kia cũng trở nên mờ ảo bởi sự che
khuất của đám mây… Bước đi lặng lẽ trong đêm tối, Nó chợt nhận ra ý Chúa muốn
Nó từ bỏ mọi sự mà bước theo Ngài.
* * *
Ngày Nó ra đi thật
nhẹ nhàng, lúc trời còn mờ tối, khi những cánh chim chưa buồn thức giấc, những
giọt sương mai còn đọng trên các kẽ lá. Nó cùng nhỏ bạn lẽo đẽo theo mẹ đón xe
đò lên thành phố nhập Dòng, để lại bao kỷ niệm mến thương với một mối tình của
tuổi mới lớn ở lại. Ngày đó anh cũng không hề hay biết, và dường như hình bóng
anh cũng dần mờ nhạt trong lòng Nó. Nó bước vào đời tu, bắt đầu làm quen với đời
sống thinh lặng của tu viện, cũng như cuộc sống chung với chị em…
Một năm sau, Nó
được về quê nghỉ hè. Cũng dưới hàng ghế đá đó, Nó gặp lại anh, không gian và cảnh
vật vẫn như xưa, khuôn mặt anh với nụ cười không có gì thay đổi, tiếng ve vẫn
râm ran gọi hè. Chỉ có một mình Nó là thay đổi, giờ đây Nó đã được mọi người
trong xóm gọi là “sơ nhí” rồi. Nó gặp
lại anh với một tâm hồn trong sáng và hạnh phúc, không còn trách, không còn giận
anh nữa. Nó hí hửng kể cho anh nghe những niềm vui, sự bình an cũng như những
điều kỳ lạ trong đời tu. Anh an ủi, động viên, khích lệ Nó. Anh hứa sẽ cầu nguyện
thật nhiều cho Nó. Nó cũng hứa là sẽ cố gắng và cũng sẽ luôn nhớ đến anh trong
các giờ cầu nguyện. Nó đâu biết rằng đó là lần cuối Nó và anh gặp nhau… Một tuần
sau khi trở lại nhà dòng, trong lúc Nó đang làm việc bổn phận, trên tay còn cầm
mấy cái giẻ, con nhỏ bạn chạy tới giọng run rẩy báo tin: “Anh L qua đời rồi, trong một tai nạn giao thông”. Như một tiếng
sét bên tai, Nó lặng người, Nó không tin đây là sự thật, nhưng sao nước mắt cứ
tuôn ra. Nó muốn gọi tên anh thật lớn và chạy thật nhanh về nhà để gặp anh lần
cuối. Tim Nó nhói đau vì sự ra đi bất ngờ của anh…
Hai hàng nước mắt
Nó chảy ra từ lúc nào không biết… Bỗng tiếng ho của người chị em ngồi bên cạnh
làm Nó giật mình. Mới đó mà đã hơn mười năm rồi, nhanh thật! Bây giờ Nó đã là một
nữ tu chuẩn bị khấn trọn.Nó tiếp tục giờ cầu nguyện của mình…
* * *
Khi nói về cô
đơn, chắc hẳn ai cũng đã từng một lần trải nghiệm. Thật vậy, cô đơn là một lẽ
thường tình diễn ra trong cuộc đời con người, đặc biệt là với người tu. Sau một
ngày vất vả với công việc, với sứ vụ, tối trở về với căn phòng lặng lẽ và cô
đơn. Đã bao lần Nó muốn có một bờ vai, một cánh tay giơ ra nắm lấy cùng với Nó
bước đi trên đường đời. Những lúc gặp đau khổ, thất vọng, Nó lại nhớ đến anh,
nhớ những lời động viên, an ủi, khích lệ của anh. Những lời đó như động lực cho
Nó tiếp tục bước đi. Nhìn lên Thánh giá Chúa, Nó thấy Chúa cũng đang cô đơn
nhìn Nó. Ánh mắt Chúa như nài xin Nó hãy đến và ở lại. Chúa như một người tình
cô đơn luôn mòn mỏi, đợi chờ Nó. Nó nhớ đến một câu nói mà Nó cảm thấy rất tâm
đắc: “Không lúc nào tôi đỡ cô đơn cho bằng
lúc tôi ở một mình”. Câu nói nghe có vẻ nghịch lý, nhưng sao Nó thấy đúng
quá, rất hợp với tâm trạng của Nó. Biết bao lần Nó sống chung với các chị em,
cùng chơi đùa, cùng cười nói nhưng sao Nó vẫn thấy lạc lỏng và cô đơn quá. Chẳng
ai có thể hiều được những gì đang diễn ra trong tâm hồn Nó, bởi Nó luôn cố che
đậy bằng những nụ cười hời hợt. Ai có thể lấp đầy được nỗi cô đơn trong tâm hồn?
Nó tự đặt câu hỏi cho bản thân mình.
Sống trong cuộc
đời, mỗi người ai cũng phải tự bước đi trên chính đôi chân của mình với một con
đường riêng. Và rồi trên con đường đó làm sao tránh được những nỗi cô đơn? Có
nhiều cách để giải quyết nỗi cô đơn đó. Có người tìm cách chạy trốn bằng cách
lao mình vào thế giới ảo, những cơn nghiện, cơn say hoặc những thú vui tai hại.
Hay có người lại cố quên đi bằng cách chìm đắm trong cô đơn qua việc cắt đứt mọi
giao tiếp, đóng kín mọi “cửa ngõ tâm hồn” hay nhốt mình trong tuyệt vọng. Tất cả
những cách đó chẳng có thể làm cho con người vơi đi sự cô đơn, ngược lại càng
làm cho cuộc sống rơi vào bế tắc. Nhìn vào gương Chúa Giêsu trong vườn Cây Dầu
và trên Thánh giá, ta khám phá ra rằng chẳng ai tránh khỏi cô đơn. Cách duy nhất
là dám đối diện nó, đó là việc mở lòng ra cho tình yêu, với Thiên Chúa và với
tha nhân. Vì thế, mỗi khi cảm thấy mình cô đơn, bạn hãy nhìn lên Thánh giá Chúa
để thấy rằng: Có một Người Tình vẫn
luôn đợi chờ bạn, mọi lúc mọi nơi. Bất cứ khi nào bạn cần, cứ tới, Ngài vẫn
luôn giang rộng vòng tay ôm ấp và lấp đầy nỗi cô đơn của bạn.
0 Nhận xét