"NỮ VƯƠNG" ĐI VẮNG
Hạ
Du (Quảng
Ngãi)
Những giọt nắng
tinh nghịch vui đùa đón mẹ ra ngõ sớm, một ngày tháng Mười còn non xanh và yên ả.
Hôm nay, mẹ về quê ngoại, đi từ lúc chiếc nụ tigon trên giàn dậu còn đẫm mình trong sương, để cho kịp chuyến tàu
sớm nhất.
Mẹ vắng nhà. Là
con gái của mẹ nhưng con lại cảm thấy thoải mái và ngấm ngầm vui hí hửng trong
lòng, hẳn là ba cũng vậy. Hai ba con được giải khuây trong một tuần, được ăn
món ăn mình thích và được làm những chuyện mình hằng mong ước: Chẳng hạn như ngủ
nướng, gọi đồ ăn nhanh, nằm ườn ra giữa nhà sau khi ăn xong hay đọc truyện
tranh, xem phim đêm khuya...
Đó là những tưởng
tượng trong tương lai gần đầy hấp dẫn và hứa hẹn, của một đứa bé gái mười tuổi
và của một người đàn ông đã gần năm mươi, trong một gia đình nhỏ khi “nữ vương”
đi vắng.
Ngày hôm đó,
ngày đầu tiên của chuỗi “hạnh phúc”, hai ba con lững thững trong căn nhà bỗng
như rộng ra. Con đi học, ba đi làm. Con và ba lại gọi đồ ăn nhanh lúc trưa và tối.
Mẹ đã trữ thức ăn trong tủ lạnh, nhưng đó là đồ “để dành”, bởi hiếm khi có cơ hội
được ngập ngụa trong miếng gà rán giòn dai sừng sực, còn ba thì thích thú với một
phần thịt nướng tảng cùng chai bia yêu quý.
Khi “luật lệ” là
do con và ba quyết định, căn nhà này dường như lạ hẳn.
Bắt đầu ngày thứ
tư, có đôi ba thứ thay đổi làm con và ba ngạc nhiên. Chiếc chạn để chén bỗng im
lìm và bám đầy bụi. Chậu hoa bông hồng đen ở bàn khách như trở bệnh, ủ rũ và nước
trong chậu hình như chưa ai thay. Chiếc ghế sopha
trở nên cáu gắt, chúng dính những vết bẩn và khuôn mặt lì lợm bị che lấp bởi
dăm cuốn truyện, kẹp tóc, cả chiếc vớ của ba đi làm về cởi ra hôm kia. Con cún
Bi thì đi ra đi vào, đi vào lại đi ra, ngóng mãi cái cổng…
Con bắt đầu thấy
ngấy những cánh gà vàng rụm nên thủ thỉ với ba về những món ăn của mẹ.
Ba và con tự nấu
cơm, tự hâm đồ ăn. Có khi cơm nhão nên chỉ kịp ăn món thịt luộc, kim chi. Có
lúc xào đậu que cháy đen và trứng chiên mặn chát, nên đành lủi thủi hai ba con
ăn cơm cùng một ít đồ ăn ngoài tiệm. Con lại trợt tay làm vỡ chiếc đĩa, hay ba
lại vì công việc nhiều mà quên mất là đang mặc chiếc áo sơ mi bị rách một khe
nhỏ ở dưới cánh tay, cứ thế đi làm…
Con đã được nằm
ườn ra chiếc giường xinh xắn để đọc truyện, đúng như sự tưởng tượng rất đẹp lúc
trước, nhưng tự nhiên, con lại nhớ đến những câu chuyện mà mẹ và con vẫn thỏ thẻ
với nhau trước khi đi ngủ. Thỉnh thoảng con lại giật mình khi ba làm rơi chiếc
muỗng inox lúc pha cà phê dưới nhà bếp
vào đêm khuya. Đó là tách cà phê nóng mà đã mấy năm, con vẫn thấy đó là do mẹ
làm cho ba…
Rồi con cảm giác
thiếu điều gì quen lắm, khi mỗi sáng chẳng có giọng nói của ai đó vang lên nhẹ
nhàng và đôi tay lay lay người, giũ giũ cái chăn bông, nhắc con thức dậy. Con
đi học, ba đi làm. Nhưng không như thường lệ, chẳng có chiếc bàn đầy ắp đồ ăn
nóng hổi chờ đợi hai ba con nữa. Chiếc tạp dề cũng vì thế mà ủ dột trên nóc tủ
suốt mấy hôm liền…
Căn bếp được thắp
lên, sáng nhưng lạnh. Chiếc áo sơ mi thì nằm buồn bã trong góc tủ chờ bàn tay của
mẹ về khâu những đường chỉ đen thật khéo. Con đã thay nước cho chậu cây, nhưng
lỡ làm gãy một một chiếc cành. Con Bi tăng động hay phá nhà, phá sopha, gặm chân giường, gặm cây cảnh…
Nhưng từ ngày vắng mẹ, cứ đi ra đi vào, lại đi vào đi ra, tiu nghỉu, trông đến
là tội nghiệp…
- “Nữ vương” về,
con không được ăn gà rán, ba cũng hết được uống bia, nhưng mà ăn cùng nhau
trong căn bếp, thì ấm, thì thích con nhỉ?
Hai ba con nhìn
nhau rồi nhìn con Bi, đếm từng ngày trôi qua, lững thững đến gần chiếc cổng có
giàn tigon đang khép mình dưới nắng
tháng Mười… để chờ “nữ vương” lại về!
0 Nhận xét