*
Têrêxa Nguyễn Thị Mận (Gx.Cây Rỏi)
Căn nhà nhỏ lụp xụp dột
nước khi trời mưa, nóng bức khi trời nắng gắt chính là nơi nuôi dưỡng bao ước
mơ, hoài bão của nó. Nó thèm lắm cái cảm giác được ôm trọn trong vòng tay yêu
thương che chở của mẹ, được nép bóng dưới bàn tay che chở của cha. Vậy mà hai
tiếng “gia đình” đối với nó giờ đây sao xa vời quá.
Bố mất sớm, mẹ nó
cũng lên xứ người làm việc mưu sinh, bỏ lại nó với bà ngoại đã già yếu trong
ngôi nhà tranh cũ nát. Hằng ngày bà ra chợ bán rau để kiếm tiền nuôi cháu. Nhìn
dáng bà già yếu bên gánh rau mà nó chạnh lòng. Nó luôn tự nhủ với bản thân phải
cố gắng học tập thật tốt để bà vui, xua đi bao nhọc nhằn, vất vả mà bà đang
gánh chịu. Hằng ngày nó cùng bà đến nhà thờ tham dự thánh lễ, lắng nghe lời
Chúa. Những lúc rảnh rỗi bà dạy nó đọc kinh và cầu nguyện cùng Chúa. Cuộc sống
hai bà cháu tuy vất vả nhưng bình yên đến lạ.
Một hôm khi đang
trong giờ học, bác Năm hàng xóm với dáng vẻ vội vã chạy về hướng lớp nó. Bác vừa
thở hổn hển vừa nhìn về phía cô giáo và nói:
- Xin phép cô cho
cháu Loan được nghỉ hôm nay, tôi phải đón cháu về vì bà cháu vừa bị tai nạn và
đã qua đời.
Cả lớp xôn xao. Chỉ
có mình nó ngồi thần người hoang mang không biết có phải mình nghe nhầm không.
Cho đến khi cô giáo đến bên nhẹ nhàng nói:
- Em thu dọn sách vở
và về nhà cùng bác đi. Cô xin chia buồn cùng em.
Lúc này nó mới tin
đây là sự thật. Nó không thể chấp nhận được vì điều này quá đột ngột. Ai đã lấy
đi người bà thân thương, chỗ dựa duy nhất của nó? Tại nó? Vì nuôi nó ăn học mà bà
phải vất vả gánh rau đi bán, để rồi bị tai nạn và ra đi như thế này. Nó vỡ òa
trong từng tiếng nấc nghẹn ngào.
Bà đã đi thật rồi. Bà
cũng không thương nó, cũng bỏ nó mà đi! Giờ đây nó biết nương tựa vào ai? Ai sẽ
lo lắng cho nó mỗi buổi trưa nắng gắt mà nó đi học vẫn chưa về đến nhà? Ai sẽ
ôm nó vào lòng vào mỗi ngày đông lạnh buốt? Ai sẽ đứng trước lớp chờ đưa cho nó
chiếc áo mưa mỗi khi có cơn mưa bất chợt?
Chúa đã gọi bà ra đi
quá đột ngột. Nó chưa tùng nghĩ sẽ không còn bà mỗi khi đi học về. Sẽ không được
bà chuẩn bị cho mâm cơm giản dị với rau luộc, trứng luộc nhưng đong đầy tình
yêu thương. Sẽ không còn được bà chải cho mái tóc mượt mà mỗi ngày đến lớp. Cảm
giác cô đơn, trống vắng đang ôm chầm lấy nó. Nó nhớ lắm hình bóng người bà thân
thương tần tảo bên gánh rau để kiếm tiền nuôi cháu, nhớ bao lời dạy dỗ của bà…
Giờ đây nó phải tạm
gác lại bao nhiêu ước mơ, hoài bão mà trước giờ mình vẫn ấp ủ. Nó phải xa ngôi
nhà nhỏ kia, mang theo bao hồi ức đẹp về người bà dấu yêu để đến với một vùng đất
mới, nơi nó có thể làm việc để tự lo cho bản thân. Nhưng lòng nó vẫn luôn hướng
về bà, luôn cầu nguyện xin Chúa đón nhận bà vào thiên đàng để bà được hưởng
vinh phúc Nước Trời. Và nó cũng tin chắc rằng nơi phương trời xa xôi ấy, bà vẫn
luôn dõi theo từng bước nó đi.
0 Nhận xét