*
Anna Trần Phương Sanh (Gx.Vườn Vông)
Trên ban-công, gió mạnh
mang theo hơi nước lạnh ngắt hắt liên hồi. Chiếc
áo trắng một mình khiêu vũ trong làn gió ấy, những bước nhảy mạnh và dứt khoát, rồi lắm lúc buông thõng đôi tay vô hồn. Mưa… Mưa đến như một định mệnh được sắp xếp, chực sẵn mà xối, xối từ từ
rồi tuôn ào ào, cho đến khi chiếc
áo chẳng thể bước thêm bước nào giữa cao trào của đoạn nhạc khiêu vũ.
Anh đứng đó, mắt không rời chiếc áo. Chiếc áo ấy
Mây chuẩn bị cho anh trong ngày chụp ảnh cưới, “áo người thương”.
... Âm báo tin nhắn...
- Mây làm gì đó? Gió
nhớ Mây!
- Mây đang đợi Gió.
- Bầu trời nào chứa
Gió với Mây?
- Sẽ có một bầu trời
như vậy…
...
- 3 ngày nữa nhà Gió
làm kỵ 10 năm của ba. Mây về nhà với Gió
nghe?
- Không được rồi, ngày
đó Mây đi dạy cả ngày mà.
- Về ra mắt với cả
nhà chứ, đi mà Mây!
- Mây nói không được
là không được...
...
- Mây có nhiệm vụ này
giao cho Gió nè!
- Gì hả Mây?
- Gió hỏi mẹ Gió thử tên
thánh của Gió là gì? Hãy hoàn thành nhiệm vụ rồi báo cáo lại cho Mây.
- Sợ mẹ không nhớ đó
Mây à!
- Không biết, nhiệm vụ
là phải hoàn thành, cấm cãi, cấm ý kiến…
- Vâng ạ, bà cô khó
tính!
...
- Không hoàn thành được
nhiệm vụ thì sao hả Mây?
- Bầu trời chỉ có Gió
thôi.
- Nhưng mẹ bảo không
nhớ Mây ơi! Cũng mười mấy năm rồi, Gió cũng cố vắt óc nhớ mà không được chi hết…
- …
- Mây...
- ....
- Nhưng Gió nhớ người
đỡ đầu là ai, ngày mai Gió sẽ đi hỏi mà Mây… Mây đâu rồi?
- ...Ừ, hoàn thành
nhiệm vụ rồi báo cáo!
...
- Mây ơi, Gió hỏi được
rồi đó.
- Báo cáo liền ngay
và lập tức.
- Tên thánh của anh
là Gioankim, Mây à!
- Tốt, nhiệm vụ đã
hoàn thành… Khi về lại thành phố Gió có thể gặp Mây...
* * *
Thành phố đón anh trở
lại với cơn mưa nặng trĩu, mưa như tuôn như xối tất thảy muộn phiền. Mưa oán
mưa giận ai rồi đổ đầy bao nhiêu nước mắt làm ngập cả quảng đường dài. Mười mấy
năm trước anh ngại mưa dầm, anh ngại đường xa, anh ngại những mỏi mệt dốc đứng
dốc dài mà lãng quên luôn chuyện đến nhà thờ. Một ngày rồi hai ngày rồi ba
ngày, rồi n ngày... để đến mười năm sau anh gặp Mây.
Phòng trà Ngày Xưa…
Điện thoại reo...
- Đợi tau tí nhé, có
sự cố trên đường đi, 15 phút nữa mới có mặt tại quán được…
Bên tách trà nóng,
anh ngồi nhâm nhi đợi bạn.
Uống trà, có lẽ đây
là cụm từ hiếm hoi trong lòng những thanh niên hiện đại, có chăng cũng chỉ là
mường tượng được cái hình ảnh đó qua những truyện ngắn của Nguyễn Tuân trong “Vang
bóng một thời” (“Những chiếc ấm đất”, “Chén trà trong sương sớm”…). Nhưng với
anh, anh thích những nét truyền thống đẹp, đại loại là việc ngắm nhìn những
lăng tẩm, cung điện, nhâm nhi một tách trà hay một cô gái với nét đẹp xưa, nét
đẹp không son phấn, không váy ngắn váy dài... Nhưng để tìm được một người con
gái như vậy trong một xã hội hiện đại thật không dễ. Bởi vậy mà mãi đến hai
mươi mấy tuổi đầu, từ khi kết thúc mối tình đầu cuối năm 12 đến bây giờ anh vẫn
vậy, làm bạn với cô đơn. Người ta gọi là FA đấy!
- Đây rồi, xin lỗi mi
hé, xe tau hư phanh, phải vô quán thay chứ để đi vậy nguy hiểm.
- Không sao, tách trà
mới vơi được phân nửa chứ mấy!
- Ừ, tuần sau tau ra
quê, mi đi uống trà một chắc nghe! Tau thoát FA rồi nhé, chỉ còn chắc chú mi
đó, lo mà kiếm cô nàng nào để nhâm nhi trà đi. Đợt này về tau đi hỏi vợ đây.
- Khó đấy! Nhưng thôi
mi cứ khéo lo, một chắc tau vẫn đi uống mi nà, như đã thành thói quen rồi, không
bỏ được. Đây, nâng ly trà chúc mừng chú mi thoát khiếp độc thân, theo vợ bỏ cuộc
chơi!
- Ừ! Lấy trà thay rượu…
* * *
Có lẽ là định mệnh… Anh
luôn ngồi góc bàn đó, nơi cạnh cửa sổ, góc hơi khuất thường chẳng ai ngồi chỗ
đó. Nhân viên quán trà cũng nhớ luôn loại trà anh thích uống, cứ hễ anh đến
quán thì anh bảo ''u nhi kỹ-y như cũ” là họ hiểu. Nhưng hôm nay anh đến muộn
hơn thường lệ nửa tiếng, 8giờ30 tối. Chỗ anh ngồi đã bị một cô nàng "chiếm
đóng". Anh ngạc nhiên,nhưng cũng tò mò về cô gái ấy. Cô nàng chừng hai
mươi mấy tuổi, nhưng chắc chắn là nhỏ tuổi hơn anh, khuôn mặt trẻ con của cô ấy
nói lên điều đó. Anh ngồi vào cái bàn gần đấy, gọi trà như thường lệ. Cả buổi uống
trà dường như anh không rời mắt khỏi cô gái đó, cô nàng ngồi một mình. Cô nàng
mang nét đẹp truyền thống...
Vài hôm sau cũng vậy.
Ngày thứ tư... Anh vào quán, ngồi ở gần chiếc bàn đấy và không gọi trà mà viết
vào mảnh giấy nhỏ vài câu rồi nhờ nhân viên đưa lại cho cô gái ấy... “Chiến lược”
của anh thành công mỹ mãn...
- Ngày trước nếu
không quen em, anh có bao giờ nghĩ là mình sẽ trở lại đạo không?
- Chắc là không em à,
cũng mười mấy năm anh không nghĩ gì tới nữa. Ba anh mất sớm, mẹ chỉ là học đạo
theo chồng, khi ba mất, mẹ tần tảo nuôi bốn đứa con ăn học. Nhà thờ thì quá xa,
chuyện đi lễ là một vấn đề, đường xa cách trở đâu phải như bây giờ mà có xe máy
em, đi xe đạp xa cực lắm em à! Nên mấy nhà theo đạo gần nhà anh dần dần rồi họ
cũng như nhà anh, quên luôn chuyện đi lễ, mặc dù trong nhà vẫn còn bàn thờ
Chúa.
- Thế bây giờ thì sao
hả anh?
- Hồi đầu mới gặp em,
anh chú ý nhất là sợi dây bạc có cây thánh giá em mang trên cổ, cũng vì thế mà anh
giật mình nhớ lại anh cũng có đạo đấy. Bởi thế anh mới nói chúng mình có duyên
với nhau. Bây giờ thì anh hạnh phúc vì có em bên cạnh, và hơn thế nữa là anh và
mẹ anh đã nhờ em mà trở lại nhà thờ thường xuyên hơn. Em là thiên sứ của đời
anh đấy…
- Anh khéo nói quá
há! À, anh này… Giá như có nhiều nhà thờ hơn và ở gần hơn thì chắc những người
hàng xóm nhà anh sẽ không bỏ đạo đâu anh nhỉ...
* * *
Sẽ có một đám cưới diễn
ra, vị linh mục sẽ đón cô dâu và chú rể từ ngoài lễ đường vào ra mắt Thiên Chúa
và Hội Thánh...
Anh ra quê để chuẩn bị
mọi việc cho đám cưới. Bạn bè và gia đình ai cũng mừng cho anh, cô dâu của anh
là người Công giáo, mang nét đẹp truyền thống mà anh hằng mơ ước. Anh cũng nghĩ
rằng mình thật hạnh phúc. Anh đợi chờ ngày dắt tay nàng vô nhà thờ để cử hành
bí tích hôn phối…
Ngày anh trở lại
thành phố để cùng Mây đi chụp ảnh cưới cũng là ngày Chúa gọi thiên sứ bé nhỏ của
Ngài về trời. Anh đợi Mây ở ga tàu mà mãi chẳng thấy đâu. Mây chẳng khi nào trễ
giờ, vậy mà nay sao lạ quá! Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua… Anh thấy lòng thấp
thỏm lo âu, anh gọi điện nhưng không thấy Mây nghe máy. Anh toan đón xe ôm để về,
đang đi dọc đường thì có điện thoại reo...
Trên đường đi đón
anh, Mây đã bị tai nạn. Tai nạn đó đã làm vỡ mộng hạnh phúc lứa đôi của Gió và Mây.
Anh chết lặng trong đám tang của Mây, chẳng thể khóc nên lời, hồn với xác như rời
nhau…
Sẽ không có là một
đám cưới như mong muốn. Anh cùng bao nhiêu người đưa Mây vào nhà thờ, lần cuối
cùng Mây tham gia thánh lễ nơi trần gian... Mây đã hoàn thành sứ mệnh của mình
và Chúa đã gọi Thiên sứ của Ngài trở về Thiên Đàng…
0 Nhận xét