Tro
Một cách vô tình và tự nhiên, tro cuốn theo chiều gió lẻn vào khắp nơi bám vào mọi thứ, và rồi ai ai cũng tìm cách lau chùi cho sạch.
Tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ, từ cọng rơm, lá cỏ hay bông hoa cho đến lầu son gác tía bị đốt đều thành tro không khác gì nhau. Có thể nói tro là cái gì đó còn lại khi tất cả đã tiêu tan: các đô thị sầm uất một thời rồi cũng có lúc bị vùi vào đống tro tàn. Con người kiêu sa đẹp đẽ, tài hoa sang trọng đến mấy đi nữa, dù bậc vương giả quyến quý hay dân nghèo đói rách thì khi chết rồi cũng chỉ còn lại một nắm tro tàn lạnh giá. Người ta còn sánh ví các mối quan hệ tan vỡ, tình nghĩa vợ chồng nhạt nhoà, lạnh lẽo như đống tro
Vậy thì, thực chất con người là gì, con người có gì, con người còn lại gì sau khi tất cả đã qua đi? Có phải chỉ là một nắm tro lạnh ngắt hay không?
Tro, dường như là tất cả những gì con người thực sự có. Chính vì vậy, Kinh Thánh ghi chép lại rằng, khi Vua David, một anh hùng hào kiệt một thời với bao chiến tích lẫy lừng, nhận thấy mình tội lỗi đã rắc tro lên đầu. Người ta cũng kể, khi sắp chết, Vua Louis của nước Pháp cũng bảo gia nhân đặt ông nằm trên nắm tro. Những đế vương sống trong vinh hoa phú quý tột bậc cũng đã làm như vậy như để nhắc nhở về thân phận tro bụi của mình. Người Công giáo cũng rắc tro trên đầu không ngoài ý nghĩa đó.
Đôi khi ta tưởng tro bám vào thân thể, áo quần, mặt mũi như một lớp bụi đen bao phủ, che lấp vẻ đẹp sang trọng và kiều diễm, nên ta tìm cách tắm giặt cho sạch sẽ. Nhưng thực ra, tro chính là những gì tồn tại thực sự sâu thẳm bên trong, còn dáng vẻ hào nhoáng đẹp đẽ kia chỉ là bên ngoài. Tro là căn tính thực sự của tất cả những gì hiện hữu ở trần gian này. Đặc biệt nơi con người, nắm tro ấy bị che giấu bởi những lớp tô điểm, son phấn, lụa là, bởi những chiếc mặt nạ của hình dáng đẹp đẽ, hấp dẫn, là bằng cấp, học vấn uyên thâm, là kinh nghiệm cuộc đời, là tài ăn nói, là chức vị, là những gì làm cho người khác nể phục, thèm thuồng, là tất cả những gì con người cố gắng mang vào mỗi ngày… Sau khi lột hết các mặt nạ đó, khi nhắm mắt xuôi tay, con người trở thành một nắm tro tàn, con người trở về nơi nó phát xuất ra.
Tuy vậy, khi nhìn vào đống tro tàn ấy, ta không nên bi quan thống khổ như một kẻ bại trận. Nhưng nắm tro nhắc nhở ta rằng, thực sự ta không khác chi nắm tro tàn ấy, ta chẳng là gì cả, tự sức ta cũng chẳng làm nên trò trống gì. Nhìn vào nắm tro, ta phải can đảm nhận ra ta từ đâu tới và ta sẽ đi về đâu. Hãy bốc lấy một nắm tro, thả bay trước gió để cảm nhận cái thân phận mong manh của con người. Hãy rắc tro lên đầu để thấy rằng, ta cũng là một nắm tro.
Nhưng còn có một điều tuyệt vời trong nắm tro đã được Thiên Chúa yêu thương tạo dựng thành con người và được ban cho một nhân vị với tinh thần, trí khôn, linh hồn thiêng liêng bất tử. Nắm tro ấy không hoàn toàn biến mất sau khi được chôn vùi vào lòng đất. Bên dưới lớp tro còn có những đốm than đỏ rực, và khi gió thổi tro bay, sức nóng và ngọn lửa ấy lại bùng lên.
Hãy xem lại, liệu rằng trong đống tro tàn của thân phận con người, của bạn, của tôi, có còn một đốm than hồng nào không, để rồi khi tro tàn đã biến mất, chúng ta còn có một cái gì đó vẫn tồn tại?
LỜI CẦU NGUYỆN DÀNH CHO THỨ TƯ LỄ TRO
Lạy Thiên Chúa cao cả duy nhất, xin rủ tình thương xót con.
Này con đây thú tội với Ngài. Nếu vinh quang, lòng thương xót và ân sủng của Chúa không ở cùng thì thân con sẽ trở thành bụi cát.
Lạy Chúa, khi con bước vào Mùa Chay Thánh từ hôm nay, bằng Thánh Linh của Chúa xin đồng hành cùng con, hầu nâng đỡ đức tin và sự thống hối còn đầy thiếu sót.
Muôn ngàn đời con xin tạ ơn Chúa, vì dấu tro này trên trán con không tượng trưng cho thực tại cuối cùng mà con phải tiến tới. Vâng lạy Chúa ! Dẫu biết từ cát bụi mà con được nặn thành nhưng thân xác, linh hồn con luôn ngóng trông sự phục sinh và cứu chuộc con cùng muôn thụ tạo.
Xin trợ giúp con bền tâm vững lòng trông đợi ngày vinh hiển đó “Nguyện Nước Chúa trị đến”
Ôi ! Lạy Thiên Chúa của con. Amen.
Dịch thuật - Biên tập:
Joseph H - Augustine Holy Spirit T.L.A
0 Nhận xét