Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

Nốt nhạc trầm


* Matta Nguyễn Ngọc Thanh Hiền (ĐH Quy Nhơn)

Qua một buổi sáng và chiều đến…
 Nó nằm im…

Nó cám ơn và hơi lo ngại vì những điều Chúa gửi đến. Với lòng Chúa thương xót trên Thập Giá, nó đến với Ngài cũng gian nan lắm nên nó nghĩ Chúa không muốn nó mất Nước Trời. Bởi ai cũng mơ ước một ngày nào đó sẽ gặp nhau trên Nước Hằng Sống của Ngài để khỏi đau buồn vì cái chết biệt ly hôm nay. Bây giờ trong trí nó hoang hoải về nơi xa xôi ấy, nơi Hằng Sống ấy có lẽ đẹp lắm, đó là Thiên Đàng. Nơi ấy không còn đau khổ vì tất cả là yêu thương. Trên cõi Hằng Sống ấy không còn nước mắt của sự thiếu chung thủy, không còn nỗi đau của người bị phản bội, không còn nỗi tiếc thương của mất mát. Chỉ có hạnh phúc! Thiên Đàng là nơi bình yên mà chim về xây tổ không còn sợ người thợ săn. Cỏ và hoa, bướm và ong, gió và hương quyện lẫn như một mùa trăng ứ mật. Nó tưởng tượng Thiên Đàng rất đẹp. Và, Thiên Đàng phải đẹp! Nó tin và nó mơ ước cõi đi về ấy khi nó như cánh lá khô lìa cành. Nó tin và nó mơ ước cõi đi về ấy khi nó như cánh chim kia sẽ chết ở một nơi nào đó vào một ngày thinh lặng nào đó. Thiên Đàng là nơi không còn người tủi hổ vì người, không còn lo âu về chuyện đời, không còn nỗi sợ hãi. Nơi ấy màu sắc rải xuống đường đi, bước chân nào cũng là dấu vết của thân thiện. Âm nhạc là gió, dòng sông là hòa âm, lá rừng là giai điệu. Thần tiên của những câu chuyện hạnh phúc như cô bé lọ lem mơ hoàng tử. Nó tưởng tượng thiên đàng phải là nơi rất đẹp.Và, Thiên Đàng phải có thật. Nơi đẹp như thế ai mà không muốn về. Lòng xót thương của Chúa dẫn nó về. Chúa muốn nó về? Rồi một ngày kia nó chết. Linh hồn nó như cánh chim kia tìm một cõi đi về. Lòng thương xót của Chúa mở cánh cửa Nước Trời. Nó bước vào. Nơi ấy toàn vẻ đẹp… Nhưng có thể nó sẽ đứng ngỡ ngàng… Khi mà, bản thân nó sống còn bê tha, khi mà nó chưa biết dọn linh hồn mình để hiểu ngôn ngữ Thiên Đàng. Bước đi trên một quãng đường dài ai không một lần gặp phải những ngã rẽ khiến ta phải đắn đo. Những ngã rẽ không ai ngờ kia là những phút bối rối khi ta phải đối diện với hàng loạt những khó khăn, thử thách của cuộc đời. Liệu rằng sẽ gục ngã? Hay bước tiếp? Hay chọn những lối đi khác? Thật khó khăn để lựa chọn nhưng những lựa chọn ấy sẽ làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của nó. Nó vẫn đang đi trên con đường của mình, con đường mang tên cuộc sống. Nó nhận thức được rằng con đường đó có đẹp hay không phần nhiều do bản thân nó. Nhiều lúc nó nghĩ mình phải bước sao, để sau này khi một lần ngoảnh đầu lại nhìn quãng đường năm xưa, vẫn có thể mỉm cười mà tự hào rằng đấy là con đường đẹp nhất trên đời. Bao lần vấp ngã và sẽ còn vấp ngã nhiều lắm. Nhưng có hề gì, nó lại đứng dậy, phủi tay, quay lại nhìn cú ngã ấy lần cuối, mỉm cười và bước tiếp. Nó sẽ chẳng vì những phút yếu lòng mà bỏ cuộc trên con đường dài của chính mình đâu. Nghị lực, kinh nghiệm và lí trí là ba món hành trang mãi mãi theo nó trên suốt cuộc hành trình dài."Cuộc sống giống như một con đường, và không có một con đường nào là luôn luôn thẳng tắp. Để có thể chinh phục được con đường của chính mình, điều quan trọng đầu tiên là ta có biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã trên chính con đường ấy hay không". Nó chợt nhận ra: Cuộc sống thường không chật hẹp trong những ngôi nhà, trên những con đường, góc phố mà chính trong những định kiến và suy nghĩ của con người.
Nó thấy những ngày đã qua dù làm được nhiều việc nhưng chỉ là một quán tính của cảm nhận cùng lòng say mê chiến thắng và sự tự khẳng định mình. Nó nhận ra sự vô tình của bản thân trước những giá trị khác và những tấm chân tình của những người xung quanh. Nó hời hợt quá! Bao nhiêu năm tháng hiện hữu trên đời nó chẳng biết nghĩ suy về mọi điều trước sau, nó luôn cho mình là đúng, luôn ương ngạnh, cứng đầu, khó bảo. Biết bao lần nó làm phiền những người thân chăm lo cho nó… Những dự cảm xa xôi trong thử thách lần này làm cho nó cảm nhận được qui luật sâu xa của cuộc sống là quá trình cho và nhận. Sự tha thứ, bao dung, nhìn nhận cũng là một sự cho đi và khi đó chúng ta lại nhận được nhiều điều từ cuộc sống. Thấu hiểu và lắng lòng nó mới thực sự thấy chút thanh thản, nhẹ nhàng trước những nỗi đau, lỗi lầm, mất mát của ngày hôm qua, sự mới mẻ tinh khôi của ngày hôm nay, và đó chính là những gì dành cho ngày mai. Lòng nó ấm lại bởi tình yêu thương thầm lặng của những người xung quanh, ấm lại bởi nó đã hiểu ra ý nghĩa của sự chia sẻ và điểm thiêng liêng trong sáng của “ánh mắt ai đó” nhìn nó. Nó cảm nhận được sợi dây kết nối mọi con người, sự trường tồn của cuộc sống và chợt thấy khoảnh khắc của ngày hôm nay ý nghĩa hơn nhiều so với ngày hôm qua. Vậy nên chỉ có sống tốt phút hiện tại theo Thánh Ý Nhiệm Mầu mới là điều quan trọng nhất, nó cảm thấy vui vẻ, bình an và chẳng lo sợ gì nữa. Và rồi nhìn những khổ đau của cuộc đời mà nó đang nhận lấy, nó càng xác tín rằng trong dự định của Chúa luôn có một ý nghĩa riêng, điều quan trọng là nó có sẵn lòng tín thác vào tình yêu thương của Chúa hay không thôi.
Choàng người dậy, nó bước dọc hành lang vân vê tràng hạt mà mân mê lời kinh Mân Côi với Mẹ. Thoạt, nó nhìn qua cánh cổng khép dưới vườn. Một ánh sáng, một suy tưởng, một điều hay, một cảm nhận, một chút hiểu ùa đến với tâm hồn nó. Ánh sáng của trời hay lòng nó sáng? Nó trầm ngâm lúc lâu và viễn tưởng ra những suy tưởng về cánh cổng ấy trong trí mình.
Thật đơn giản thôi, một cái cổng nhỏ như bao cánh cổng của nhiều ngôi nhà khác. Nhưng có cái nét “rất riêng” của nó, không cánh cổng nào dù là cổng ngôi biệt thự có thể có được cái vẻ riêng ấy. Không hào nhoáng, không sang trọng, không đính kim cương hay đá quý. Rất đơn giản và chỉ được thành hình từ những viên đá màu hơi tối như đen hay nâu gì đó thôi! Giản đơn thế đó mà lại toát lên được cái đẹp chân thành, mộc mạc, hoang sơ và rất thánh thiện. Cái đẹp ấy sao nó hiểu nhưng không biết dùng ngôn từ nào để bộc lộ hết lên được. Nét đẹp nhẹ nhàng, thanh thoát, từ tốn, lặng lẽ… Nét đẹp ấy rõ mồn một trong ánh hoàng hôn hơi dịu và màn đêm buông dần.
Nó không bao giờ mở toang ra hết đâu. Cửa nhỏ đóng chặt, cửa lớn chỉ mở hai phần ba thôi, không bao giờ ban đêm mà cổng mở quá lộ liễu, dường như ấy là nét riêng. Cái màu đêm bao phủ, dưới con đường với vài ba ánh đèn mờ ẩn. Cánh cổng tu viện ấy hiện lên như thiên thần nhỏ giữa chốn phồn hoa náo nhiệt. Ánh đèn trên cánh cổng cũng chẳng có rực rỡ như đèn của những ngôi biệt thự. Ánh đèn ấy nhỏ thôi, chỉ là hình tròn hay vuông nhưng sáng lạ thường. Không phải ánh sáng làm chói lòa mắt người ta mà là thứ ánh sáng trong, thanh giữa bầu khí đêm. Nhìn cổng tu viện ban đêm thánh thiêng và lạ lùng lắm! Nó cứ nhìn hoài, nó thấy bình yên, nhẹ nhàng đến lạ. Cái lặng lẽ, nhẹ nhàng của cổng tu viện ban đêm phải chăng cũng lột tả phần nào cuộc sống những tâm hồn đang ở sau cánh cổng ấy???
Nó nghĩ vậy! Người tu sĩ dù nam hay nữ họ cũng âm thầm như cánh cổng tu viện ban đêm đó. Họ chẳng bao giờ thể hiện mình cách toàn cảnh như một diễn viên nổi tiếng trên sân khấu. Họ cũng khép nép, cũng lặng lẽ, cũng khiêm tốn như cánh cổng tu viện ban đêm. Họ có chút gì đó giữ lại cho riêng mình cho Đấng Tình Quân của họ như cổng tu viện ban đêm không bao giờ mở hết. Bên trong cánh cổng cũng giống những gì mà cánh cổng đã toát hiện là một cuộc sống giản đơn cho đi nhiều điều lắm. Giản đơn từ những điều nhỏ bé, học cho đi như Đấng Tình Quân của họ, cho đi vì yêu thương đến trần trụi trên cây Thập Tự Giá. Và từ bỏ những gì là không cần thiết, có khi phải đau đớn để gột rửa tâm hồn, tôi luyện bản thân họ nên hoàn thiện hơn với những gì mà Đấng Tình Quân của họ mong mỏi, yêu thương. Nhìn cánh cổng tu viện ban đêm chẳng mở hết bao giờ, khác nào người nữ tu? Cũng khép mình một chút xíu để giữ lại cái gì đó cho riêng một Đấng. Những điều đó rất hay, quý giá và thâm trầm trong cõi lòng họ như một nốt trầm trong bản tình ca cuộc đời. Một nốt trầm thôi, nhưng nó lại làm nên giai điệu đặc biệt cho bản tình ca, bản tình ca có hay là hay chỗ nốt trầm ấy. Phải chăng người tu sĩ cũng là những nốt trầm trong Bản Tình Ca Giê-su, chắc phải “yêu” tha thiết và sâu đậm họ mới cảm được. Và nó đã từng như thế, từng mơ ước về cuộc sống âm thầm lặng lẽ như vậy nhưng có hay chăng đó chỉ là phút nông nổi, bồng bột như đứa trẻ mới lớn, háo hức chạy theo hình tượng nào đó? Nó vẫn chưa đủ sức thấu hiểu điều Người muốn nó làm, nó vẫn thao thức đi tìm trong muôn nẻo của dòng đời dòng người, tìm mãi… tìm hoài, tìm lặng lẽ (chắc chỉ Chúa mới nhìn thấy nó như vậy thôi!). Thế nhưng nó luôn tin rằng Chúa luôn có chương trình riêng của Người. Và biết đâu sự lặng lẽ trong liên lỉ của nó mang đến vô vàn điều hay, nhiều vô số kể những sự tốt đẹp. Sự lặng lẽ ấy có thể sẽ tốt đẹp dường bao, ẩn nhiều suy tưởng và ý nghĩa sâu xa. Cũng như cổng tu viện lặng lẽ thế mà gợi lên một nét đẹp, bao nhiêu sự thánh thiêng mà không tài nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Cổng tu viện lặng lẽ trong màu đêm và ẩn chứa một cái gì đó quá huyền nhiệm. Lạ lùng thay Chúa ạ! Nốt trầm cổng tu viện như tháng năm cuộc đời nó - thâm trầm để làm bước đệm cho nhịp bổng sắp bừng lên khai sáng tâm hồn nó, và giúp nó vượt qua những ngày gian nan u sầu trong bóng đêm mờ tối.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét