*
Gioakim Nguyễn Vũ Hồng Kha (Gx.Cây Rỏi)
Anh dạo một vòng, kiểm
tra các chốt cửa nhà nguyện Tiểu chủng viện, chợt có tiếng người gọi:
- Có ai giúp tôi
không?
Anh mở cửa, bước ra
ngoài, ở cuối hành lang một người phụ nữ đang lúi húi với hai chiếc va-li to kềnh.
Anh tiến tới:
- Cô cần cháu giúp gì
không?
- Hành lý nặng quá, thầy
có thể giúp tôi mang xuống lầu được không?
Anh cúi xuống, nhấc
chiếc va-li lên. Nặng thật! Anh đi trước, người phụ nữ theo sau, vừa đi anh vừa
cười thầm về cách xưng hô của người phụ nữ. Tới tầng trệt, anh đặt chiếc va-li
xuống. Người phụ nữ tươi cười:
- Cảm ơn thầy! Thầy cố
gắng tu nhé!
- Dạ, không có gì
nhưng con chưa phải là…
Đột nhiên anh im lặng,
“cố gắng tu nhé” sao giống câu nói của một người, chỉ khác là nó nhẹ nhàng chứ
không miên man từng tiếng…
* * *
Anh, 24 tuổi, con
trai duy nhất của một gia đình khá giả, vừa tốt nghiệp đại học, loại giỏi. Anh
được các công ty chào mời, tương lai rộng mở trước mắt.
Cô, nhỏ hơn anh một
tuổi, khuôn mặt ưa nhìn, là người hướng nội, suy nghĩ sâu sắc, có cá tính riêng.
Cô không quá nổi bật giữa đám đông nhưng luôn biết cách để lại ấn tượng cho người
khác.
Cô và anh tình cờ
quen nhau tại một bến xe buýt. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô là sự khác biệt:
Rõ ràng anh thấy cô đợi xe buýt, vậy mà khi chiếc xe buýt màu vàng tiến tới cô
lại không đi. Thấy lạ, anh hỏi:
- Này bạn, bạn đợi
xe buýt à?
- Ừm!- Cô đáp gọn, vẻ
đề phòng.
- Tại sao lúc nãy
có xe buýt mà bạn không đi?- Anh hỏi thêm.
- Mình thích xe buýt
màu xanh!- Cô cười, để lộ chiếc răng khểnh.
Tim anh trật nhịp. Cô
cười duyên quá. Anh vừa định làm quen thì từ phía xa chiếc xe buýt màu xanh bấm
còi ầm ĩ rồi từ từ tiến đến. Anh tưởng mình đã hết cơ hội nhưng có vẻ số phận
đang ủng hộ anh, trên xe còn đúng hai ghế cạnh nhau. Anh nhường cô ngồi trong,
cạnh cửa sổ. Sau vài phút im lặng, anh mở lời làm quen:
- Chào bạn! Bạn cho
mình làm quen nhé! Mình tên Minh! Bạn tên gì?
- Mình tên Quỳnh.- Cô
vẫn còn chút đề phòng.
Cuộc làm quen kết
thúc ngắn gọn. Anh ngồi im chẳng biết nói gì thêm, còn cô đưa tay vén chiếc rèm
cửa màu xanh, nhìn về phía xa. Chợt nhìn
thấy chuỗi Mân Côi trên tay cô, anh mạnh dạn hỏi:
- Bạn là người Công
giáo?
Cô quay lại, thấy anh
đang nhìn vòng chuỗi của mình, bình tĩnh đáp:
- Ừm! Tại sao bạn hỏi
vậy?
- Mình cũng là người
Công giáo!- Anh vui ra mặt, chưa bao giờ anh thấy việc theo đạo lại có ý nghĩa
như vậy.
Sau câu nói ấy, dường
như giữa cô và anh có một mối dây vô hình liên kết nhau. Anh hỏi về giáo xứ của
cô, rồi về ngành cô đang học. Cô vui vẻ trả lời. Anh xin Facebook và gởi lời mời
kết bạn. Cô đồng ý. Từ hôm đó, anh và cô thường xuyên trò chuyện. Nhà cô cách
nhà anh vài cây nên cuối tuần anh thường mời cô đi cà phê hoặc xem phim, còn cô
thì hay rủ anh đi tham dự thánh lễ Chủ nhật. Và cứ thế, anh và cô yêu nhau lúc
nào không biết. Một tình yêu thuần khiết cứ lớn lên từng ngày. Anh bắt đầu mơ
tưởng đến một ngày sẽ được nắm tay cô bước vào nhà thờ để Thiên Chúa chúc phúc.
Nghĩ là làm, một ngày
đẹp trời, anh ngỏ ý muốn đưa cô về ra mắt hai gia đình. Cô đồng ý. Hai gia đình
đồng ý. Vậy là cứ cuối tuần, anh đưa cô đến nhà thờ cùng học giáo lý. Có một điều
rất lạ là cô học rất nhanh còn anh cứ mông lung nghĩ về một điều gì đó. Chẳng lẽ
là hình ảnh đó: Hình ảnh vị linh mục già tranh thủ chợp mắt trên chiếc ghế mây
cũ kĩ giữa buổi dạy giáo lý Hôn nhân. Một dáng người mệt mỏi của một con người
cô độc đang ở cái khoảng xế chiều của cuộc đời. Thế nhưng trên khuôn mặt nhăn
nheo ấy, anh thấy tỏa ra một sự bình an kỳ lạ. Điều nghịch lý đó cứ ám ảnh anh.
Anh kể với cô, cô lặng nghe rồi dõi ánh nhìn về hướng xa, giọng cô chùng xuống:
- Đời tu… khổ quá phải
không anh?
Anh không hiểu sao giọng
cô lại buồn như vậy. Có lẽ là cô thấy thương cho vị linh mục già. Thời gian
trôi qua, cái ám ảnh ngày nào dần lu mờ, chỉ còn hơn tháng nữa là anh và cô kết
thúc chương trình giáo lý. Anh nghĩ đến cảnh cùng cô tiến vào nhà thờ để cử
hành bí tích Tình Yêu, lòng anh lâng lâng. Và để chuẩn bị cho ngày trọng đại ấy,
anh và cô có một dự định: Tết này, anh và cô sẽ chọn một câu Lời Chúa và hai
người sẽ cùng sống câu Lời Chúa ấy để tình yêu của họ trọn vẹn hơn.
Sáng mồng một tết,
anh đến đón cô. Cô đẹp dịu dàng trong tà áo dài tím. Và giờ phút anh chờ đợi đã
đến, cô chọn một câu Lời Chúa, trao cho anh:
- Anh mở đi.
Anh cầm câu Lời Chúa,
thầm ước câu ấy sẽ là: “Sự gì Thiên Chúa kết hợp, loài người không được phân
ly.” Anh cẩn thận tháo sợi ruy băng đỏ, cuộn giấy mở ra, những con chữ từ từ xuất
hiện:
“Ngài là Chúa con thờ
Ngoài Ngài ra, đâu là
hạnh phúc?” (Tv 15)
Anh sững người, tay
anh lạnh ngắt. Kí ức ùa về, trong đầu anh là hình ảnh một cậu bé trắng trẻo, mập
mạp ước mơ trở thành linh mục, cậu tự hào mặc chiếc áo dòng đen dẫn đầu đoàn rước,
trong ngày lễ Chúa Chiên Lành. Cậu bé ấy chính là anh.
- Minh, anh sao vậy?-
Cô gọi anh.
- À, không có gì… Anh
nhớ lại vài chuyện lúc nhỏ…
- Hồi đó… anh muốn đi
tu phải không?- Cô ngập ngừng
- Sao…Sao…em…biết?-
Anh lúng túng.
- Em thấy tấm ảnh anh
chụp lúc nhỏ… trong nhà thờ.- Giọng cô buồn man mác, dường như cô đang nghĩ về
điều gì đó.
Cả hai im lặng. Cô đã
nói đúng cái điều mà lâu nay anh luôn trăn trở, ngày trước anh rất thích đi tu,
cho đến khi gặp cô. Anh nghĩ anh đã dành trọn tình yêu của mình cho cô nhưng
trong lòng anh luôn có một khoảng trống, khoảng trống của ước mơ ngày bé. Anh
không nghĩ cái ước mơ thời con nít ấy lại in dấu trong anh lâu như vậy. Nhất là
trong lúc này, tiếng gọi ấy càng trỗi dậy mãnh liệt và da diết hơn. Anh rùng
mình: Chẳng lẽ Chúa muốn anh đi tu? Không được! Anh không thể đi tu. Anh là con
một, anh phải chăm sóc ba mẹ. Và anh cứ lấy lý do đó biện minh cho mình dù rằng
chính ba mẹ cũng muốn anh đi tu. Thực ra anh đang tự dối mình, bởi vì sâu thẳm
trong tim anh, anh rất yêu cô, anh không thể xa cô.
Anh suy nghĩ, nhiều
đêm trằn trọc không yên. Đến khi thiếp đi, anh lại thấy cô, cô một bên và Chúa
một bên. Anh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đầm. Anh rối bời. Anh muốn đi tu
nhưng anh sợ không đủ mạnh mẽ để xa cô. Anh tránh mặt cô. Anh sợ cô biết những
điều anh đang nghĩ. Dường như đoán hiểu lòng anh, nhiều lần gặp nhau cô cũng chẳng
nói gì, chỉ im lặng nhìn về một khoảng trời xa xôi. Sáng nay, anh nhận được tin
nhắn của cô: “9 giờ, anh chở em xuống nhà thờ Chính Tòa dự lễ phong chức Linh Mục
nhé!”. Anh trả lời ngắn gọi: “Ừ, anh sẽ qua”. Thêm một tin nhắn mới: “À, hôm
nay là bổn mạng anh!”.
Anh giật mình, tới lễ
thánh Giuse rồi sao? Chợt anh nghĩ về thánh quan thầy của mình: Không phải
thánh Giuse đã từng phân vân giữa việc lấy Đức Maria hay bỏ người cách kín đáo
sao? Và cuối cùng Ngài đã nhận Đức Maria làm vợ. Vậy có nghĩa là Chúa muốn anh
noi gương quan thầy của mình, nên thánh trong đời sống gia đình. Anh thở phào
nhẹ nhõm khi nghĩ rằng mình đã tìm ra đáp án.
Đồng hồ điểm 9 giờ.
Anh qua đón cô. Thánh lễ long trọng. Mọi người cùng hiệp dâng lời cầu nguyện
cho các vị tân linh mục. Nhìn hình ảnh đó, trong lòng anh dậy sóng, cái ước mơ
mong manh thuở nhỏ bùng lên. Anh lại khao khát được tận hiến cho Chúa. Và giây
phút các vị tân linh mục đặt tay mình trong tay của Đức Giám Mục để thể hiện sự
vâng phục, anh giật mình nhận ra: Không phải thánh Giuse phải chọn lựa như thế
nào mà là Thiên Chúa muốn thánh Giuse lựa chọn như thế nào. Ánh mắt anh vô định
ngước nhìn lên cây thập tự, tâm trí mơ hồ:
- Lạy Chúa, Chúa muốn
con làm gì?
Không một ai có thể
cho anh câu trả lời, trừ Thiên Chúa. Thế nhưng Thiên Chúa lại không trực tiếp
cho anh biết điều gì. Anh chán nản, anh lang thang trên Facebook, anh buồn bã
đăng một dòng trạng thái không đầu không cuối: “Tôi phải chọn lựa gì đây?”.
Facebook xuất hiện thông báo. Anh mở ra xem. Vài lượt thích và bình luận. Lan
Anh bình luận: “Cậu nên chọn điều gì đúng và tốt nhất với mình”. Anh biết điều
đó nhưng điều gì mới là đúng và tốt nhất bây giờ? Nick Facebook Luôn Yêu Đời
bình luận: “Chọn gì cũng được, miễn là bạn hạnh phúc”. Nhiều người “thích” câu
bình luận đó. Thêm vài bình luận khác, hỏi han có, khuyên nhủ cũng có nhưng tuyệt
nhiên không ai cho anh câu trả lời thỏa mãn. Anh thất vọng, vừa định tắt máy
thì có bình luận mới: “Đi tu đi anh…”. Anh như chết lặng, là bình luận của cô,
là cô bảo anh đi tu. Môi anh lắp bắp, khuôn mặt tái nhợt. Anh vội vã đăng xuất
khỏi Facebook. Cả ngày hôm đó anh như người mất hồn. Tại sao cô bảo anh đi tu?
Chẳng lẽ cô đọc được suy nghĩ của anh. Mà nếu đọc được suy nghĩ của anh tại sao
cô lại nói như vậy. Lẽ nào cô đã hết yêu anh? Lẽ nào cô đã quên những hạnh phúc
bên nhau? Hay là cô đã có người khác…Hay là…Hay là…Hay là… Chuông điện thoại
reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ rối rắm, một tin nhắn mới, là tin nhắn của cô,
anh hồi hộp mở ra xem: “7 giờ tối nay, hẹn anh ở quán cà phê cũ!”.
Thật sự lúc này anh
không muốn gặp cô. Anh sợ. Anh sợ khi gặp cô, cô sẽ nói cô không còn yêu anh hoặc
cô sẽ chất vấn anh. Đầu óc anh như lạc vào mê cung. Anh rối bời. Chợt anh tỉnh
ra: Cô là một người sâu sắc, cô quyết định điều gì đều có lí do. Vậy đó không
phải là câu nói vô tình. Có lẽ cô đang muốn nói với anh điều gì đó. Cách duy nhất
để biết là gặp cô.
7 giờ kém 5, anh có mặt
tại nơi hẹn nhưng đã thấy cô ở đó. Trên bàn, phía anh ngồi, phin cà phê đen vừa
kịp nhỏ những giọt cuối cùng. Cô trước giờ luôn chu đáo như vậy. Anh kéo ghế ngồi
xuống:
- Em đến lúc nào?
- Em vừa tới…
Sau câu đối thoại ngắn
gọn ấy cả hai chẳng nói với nhau lời nào. Anh nhấc chiếc phin hãy còn nóng xuống,
nhấp một ngụm cà phê. Còn cô cứ nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ, ánh mắt xa xăm. Cả
hai cứ im lặng như vậy, không khí dường như bị rút cạn. Anh không thể chịu được
cái ngột ngạt ấy, anh bật ra thành tiếng:
- Em … có gì… muốn
nói với anh à?
- Anh nói trước đi.-
Cô nhìn anh, nhẹ nhàng đáp.
Câu nói của cô càng
làm anh khó xử, anh phải bắt đầu như thế nào. Lát sau anh mới bật ra thành tiếng:
- Tại… sao… em… bảo… anh…
đi… tu…?
- Không phải anh muốn
đi tu sao?- Lời cô nói như xuyên thấu tim anh.
- Nhưng…Tại sao… -
Anh ngập ngừng.
- Mọi người đều có một
ơn gọi riêng của mình… Chỉ khi nào sống đúng với ơn gọi đó, người ta mới hạnh
phúc…
- Nhưng… Còn em…?
Cô hiểu anh muốn nói
gì, cô chậm rãi mở cuốn sách Giáo lý Hôn nhân đã đặt sẵn trên bàn, lấy ra một tấm
ảnh đưa cho anh. Anh cầm tấm ảnh, trong ảnh là một cô bé mặc tu phục dòng Mến
Thánh Giá, trông rất thánh thiện, điều đặc biệt là cô bé cười rất duyên nhờ chiếc
răng khểnh. Cô bé đó rất giống cô. Chẳng lẽ là cô? Chẳng lẽ lúc nhỏ cô cũng muốn
đi tu, giống anh. Anh ngước nhìn cô, chạm phải ánh mắt cô, anh muốn né tránh
ánh nhìn ấy nhưng có điều gì đó ngăn anh lại. Cô nhìn anh, chậm rãi nói:
- Em cũng giống
anh... nhưng em không thuộc về ơn gọi ấy… Ơn gọi của em là giúp anh nhận ra ơn
gọi của mình...
Cô nhìn anh dịu dàng,
cười buồn như một khoảng lặng rồi buông từng tiếng miên man…
- Cố gắng tu nhé anh…
0 Nhận xét