*
Maria Nguyễn Thị Thoại Mỹ (Gx.Châu Ổ)
Guồng quay của cuộc sống
hiện đại khiến ta phải gồng mình chạy theo nó.Ta hối hả, tất bật lao vào cuộc sống
mưu sinh, để thoả mãn vô số những nhu cầu vật chất cho bản thân... Và tôi chợt
nhận ra mình đã vô tình bỏ qua những điều bình dị nhất.
Cuộc đời là những chuyến
đi... Cũng như tất cả những chuyến đi trước đây của tôi, đi là để trở về, đi là
để thêm yêu và trân trọng hơn những gì ta đang có.
Đến với chuyến đi Lý
Sơn lần này nhân dịp dự lễ khánh thành thà thờ Lý Sơn, tôi cũng muốn trải nghiệm
những cảm giác mới lạ, tìm cho mình những phút giây an yên nhất, và kiếm tìm một
thứ gì đó tận sâu trong tâm hồn. Hoặc chỉ là một tia sáng, mà con người yếu đuối
tôi đây chỉ biết phó thác và cậy trông vào bàn tay Thiên Chúa. Đi, khi mà trong
lòng tôi còn mang nhiều khắc khoải lo toan, hoang mang, rối bời trước những lựa
chọn và quyết định cho một tương lai dài còn mơ hồ ở phía trước... Những cung bậc
cảm xúc cứ thế nối tiếp nhau, từ khi bắt đầu chuyến đi, tôi đã mang trong lòng
một niềm vui háo hức được đi ra đảo và mong chờ những trải nghiệm thú vị.
Rồi tôi bắt đầu quen
và gặp lại những người cha, người thầy là những tu sĩ. Họ là những con người
thân thiện, gần gủi, cởi mở, hài hước mà tôi hết mực kính mến. Thật vinh hạnh
khi tôi được đi cùng chuyến tàu, ngồi trên cùng hàng ghế với các ngài. Niềm vui
nhân lên niềm vui là khi tình cờ gặp lại những người bạn, người em, người anh đã
từng quen biết nhau từ trước, nay mới có dịp gặp lại trên cùng chuyến đi.
Sau cái cảm giác
phiêu lưu lý thú khi đứng trước mui thuyền và lênh đênh trên biển cả mênh mông,
là đến cảm giác xúc động trước tấm lòng, sự chào đón chân thành, nhiệt tình,
chu đáo của giáo dân trên đảo và cả chính quyền địa phương.
Ngôi nhà thờ mới Lý
Sơn tôi nhìn thấy nằm cách biển khoảng chừng 40m, mặt trước nhà thờ hướng vào
nơi dân sống, phía sau lưng hướng ra biển. Là một ngôi nhà thờ không quá nhỏ,
nhưng cũng chẳng quá lớn như nhà thờ Đức Bà ở Sài Gòn, hay nhà thờ Con Gà ở Đà
Lạt mà tôi từng thấy. Ngôi nhà thờ này do chính tu sĩ người Việt Nam xây nên,
cũng chính là cha quản xứ Lý Sơn hiện thời. Quan sát kĩ những chi tiết nhỏ, những
mẫu hoạ tiết, từng đường nét kiến trúc... mới biết được tấm lòng, công sức và tâm
huyết của người thiết kế, người xây dựng nên nó. Từ đây hơn 500 giáo dân trên đất
đảo đã có một ngôi thánh đường mới, đẹp đẽ, khang trang để đến cầu nguyện, hò hẹn
với Thiên Chúa. Đó cũng là một hồng ân lớn lao.
Bỏ quên cái mệt mỏi
sau hơn một giờ đi tàu và từ cảng về nhà thờ trong cái “nắng nóng”, tôi cùng những
người bạn và những đứa trẻ con ở đây dạo chơi, nô đùa và bắt những sinh vật biển
đẹp và rất lạ ở bải san hô ngay phía sau nhà thờ. Thả mình vào không khí trong
lành và bình yên, chiêm ngắm những cảnh đẹp của quê hương đất nước thiêng liêng
mà trước giờ chỉ được nhìn thấy trên màn ảnh tivi. Cảm thấy bản thân mình thậy
may mắn.
Đến 11,12 giờ khuya rồi
mà tôi chẳng thể nào ngủ được, phần là vì cái không khí rộn ràng lo chuẩn bị
cho lễ khánh thành nhà thờ vào ngày mai, phần là vì tôi không muốn bỏ phí chút
thời gian nào. Rồi tôi quyết định theo chân một người anh tham gia vào một bữa
tiệc nho nhỏ trên bờ biển. Chút tĩnh lặng đêm khuya dưới ánh trăng và bên tiếng
sóng biển vỗ rì rào cùng những người bạn mới quen, người thì mới đến đảo, người
thì được sinh ra và lớn lên trên chính mảnh đất này. Những người lần đầu đặt
chân lên đảo như chúng tôi hay gọi đùa họ là thổ địa Lý Sơn. Ngồi cùng họ, nghe
kể về những câu chuyện xa xưa khi mà những con người đầu tiên ra đảo khai hoang,
cho đến những câu chuyện về cuộc sống mưu sinh hiện tại đầy vất vả nhưng nhiều
niềm vui. Và chúng tôi còn được giới thiệu về những cảnh đẹp ở Lý Sơn nữa.
Khi bạn bè và mọi người
còn đang say giấc, thì tôi lại vội chạy nhanh ra biển để kịp đón mặt trời lên.
Lần đầu tiên trong đời tôi được ngắm nhìn bình minh trên biển như thế này. Tôi
có thể cảm nhận rất rõ sự di chuyển rất nhanh của mặt trời từ dưới biển nhô
lên, nhanh cứ như một cố gái xinh đẹp vội vàng chạy nhanh ra khỏi chốn ngục tù
tăm tối để trở về với nơi vốn dĩ thuộc về mình. Ánh mặt trời rực rỡ và tinh
khôi như đánh thức tôi trong giấc ngủ mê sau những cơn giông bão của cuộc đời.
Một ngày mới lại bắt đầu, mang trong mình những rạo rực, những hăng say của tuổi
trẻ. Tôi muốn sống trọn vẹn cho ngày hôm nay và cho cả những ước mơ còn đang ấp
ủ.
Mảnh đất nhỏ bé mọc
lên giữa đại dương bao la rộng lớn nhưng lại mang trong mình một sức sống lãnh
liệt, mạnh mẽ, kiên cường như chính những con người nơi đây vậy. Dường như sau
hơn cả triệu năm, miệng núi lửa phun trào và tắt đi, thì đã tạo nên biết bao là
danh lam thắng cảnh ở nơi này:
Lý Sơn phong cảnh hữu tình
Chùa Hang, Chùa Đục, suối Chình, hang Cau…
Đứng trên đỉnh núi
cao nhìn xuống, hoà mình vào thiên nhiên bao la rộng lớn, tôi ngửi được cái vị
mặn mòi của biển, vị hanh nồng của hành tỏi, và chút ngọt ngào của lòng người. Đôi
lúc ta cần lắng lại một chút để nhìn ngắm, cảm nhận những điều bình dị, tuy nhỏ
bé, đơn sơ nhưng lại vô cùng đẹp đẽ. Mỗi con người có mỗi cách cảm nhận về vẻ đẹp
khác nhau. Còn riêng tôi, tôi cảm nhận bằng chút tĩnh lặng trong tâm hồn, và
tôi yêu cái vẻ đẹp bình yên nơi đây.
24 giờ ngắn ngủi, từ
khi tàu rời đất liền ra đảo cho đến khi tàu cập bến cảng trở lại đất liền, tôi
vẫn sống hết mình trong từng phút từng giờ. Vì tôi biết, chỉ có thế bạn mới có
những câu chuyện, những kỷ niệm đẹp mà đem về đất liền, về nhà, đem theo trong
những chuyến hành trình kế tiếp của cuộc đời.
Tuổi trẻ là những năm
tháng thanh xuân đẹp nhất trong cuộc đời, một khi đã qua thì không bao giờ trở
lại. Hãy cảm nhận cuộc sống từ những điều bình dị nhất, hãy trân trọng cuộc sống
với những gì đang có và không ngừng hướng đến tương lai, vì tôi biết rằng thế
giới đẹp đẽ kia vẫn luôn đón chào tôi. Đừng để những bộn bề, lo toan của cuộc sống
khiến bạn quên mất rằng: "Cuộc sống thật tươi đẹp”.
Rời Lý Sơn mà lòng
còn luyến tiếc chẳng muốn xa, rời Lý Sơn mà lòng còn mang một lời hứa hẹn với
ngày trở lại thật gần.
0 Nhận xét