Mùng hai tết, chúng ta cầu nguyện cho ông bà tổ tiên. Đừng để cha mẹ còn sống ngay bên mà cũng đã như chết khi chúng ta từ chối sự hiện diện của các ngài…
Truyện ngắn
ĐỜI MỒ CÔI
--------------------------------------
- Chị xin cha xứ chữ ký để các xơ nhận mẹ em vào nhà dưỡng lão, chớ em bận đi làm ăn riết không ai chăm sóc bà, mà người ta thì đòi cái nhà này rồi.
Cậu con trai trả lời cương quyết với chúng tôi như thế. Rồi lặng lẽ bỏ vào nhà trong. Mặc kệ chúng tôi với bà cụ nằm trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn vào góc tường. Nước mắt lưng tròng.
Làm thành viên của hội Lêgiô bao nhiêu năm nay, thăm viếng không biết bao nhiêu đời cô thế cô thân, nhưng với tôi, có lẽ trường hợp của bà quả có một không hai.
Tuổi thơ của bà là cả một bầu trời u ám và bất hạnh. Cha đi lính Việt nam Cộng hoà, bị việt cộng bắn chết. Mẹ bị bắt làm vợ bé cho nhà người ta , rồi đau buồn chết theo chồng. Được các xơ thương tình mang vào trại mồ côi nuôi dưỡng, bà lớn lên trong sự thiếu vắng tình cảm gia đình. Nên mỗi khi có đoàn từ thiện đến thăm là y như rằng đứa trẻ ấy lại ôm bất kỳ ai đến gần, như thèm muốn một chút hơi ấm tình cảm gia đình.
Lớn lên, đến tuổi lấy chồng, bà được người ta thương yêu cưới hỏi hẳn hoi. Các xơ cấp cho một miếng đất nhỏ, vợ chồng làm nhà, rồi làm ăn nuôi nhau mà sống. Nhưng về chung sống với nhau có được ba mặt con thì chẳng may chồng bị ung thư rồi qua đời. Bỏ lại bà một thân một mình nuôi ba đứa con thơ. Vào cái thời bao cấp, chỉ những người đương thời mới có thể hiểu được đời sống cơ cực túng quẫn như thế nào. Một bà mẹ với ba đứa con thơ, bà làm đủ loại công việc để có thể nuôi dưỡng các con.
Con dần lớn rồi lần lượt lập gia thành thất. Lâu lâu lại về thăm bà, dúi vào tay vài đồng nói má mua sữa mà uống. Cả một đời vì con, nên mới ngoài năm mươi mà trông bà như một cụ già tám mươi, tóc bạc trắng, trán nhăn, khóe mắt đầy vết chân chim, cộng thêm căn bệnh tai biến khiến bà đi lại khó khăn.
Rồi ba đứa con suốt ngày cự cãi, đòi chia nhau căn nhà mà ngày xưa các xơ cấp đất cho bà. Nằm ú ớ trên giường, bà có níu tìm sự cảm thương từ ba đứa con. Nhưng chúng khăng khăng bằng mọi giá phải gửi bà vào nhà dưỡng lão của các xơ để bán ngôi nhà rồi chia chác.
Những ngày cuối đời, không một đứa con chăm lo, bà phải cậy dựa vào tình thương của những người không máu mủ thịt thà nhưng còn có tình người.
Cậu con trai cả cương quyết đề nghị với chúng tôi xin cha xứ chữ ký chứng nhận bà không có người nuôi dưỡng để được nhận vào nhà dưỡng lão. Để ba anh em bán nhà chia cho nhau. Nghe ba đứa con bàn bạc với chúng tôi, bà không nói nên lời, chỉ chăm chăm nhìn vào hư không, rồi những giọt lệ tuôn rơi qua khóe mắt.
Cuối cùng bà cũng được các xơ nhận vào nhà dưỡng lão. Tiễn bà vào nhà dưỡng lão, dẫu biết rằng nơi đây chắc chắn bà được các xơ tận tình chăm sóc, nhưng đâu đó trong sâu thẳm linh hồn bà vẫn cần lắm một tình cảm máu mủ thịt thà. Một thứ tình cảm mà ngay từ nhỏ bà không được ban cho. Rồi đến khi tuổi đà xế bóng, cái thứ tình cảm thiêng liêng ấy cũng từ bỏ bà.
Cuối cùng rồi đời mồ côi thì cũng lại mồ côi…
0 Nhận xét