Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

Nhật ký một Chúa nhật





Bên dưới là bài chia sẻ của thầy Tuấn, hiện đang mục vụ tại đảo quốc Papua New Guinea.

***

Vậy là sau gần 1 tháng, mạng điện thoại đã được nối lại. Xin chia sẻ những ghi chép về một Chúa nhật nơi đây....

NHẬT KÍ MỘT CHÚA NHẬT....


Sau Noel, hai cha khách ra giúp Giáng sinh đã rời đảo, hiện tại không có vị linh mục nào, nên mình là người duy nhất cử hành phụng vụ Lời Chúa cho cả hai giáo xứ vào mỗi Chúa nhật. Đúng là không có chó nên buộc mèo phải ăn....

Buổi chiều hay mưa, nên cũng như mọi khi, 9g sáng thứ bảy, từ Gusaweta mình chạy qua Wapipi bằng xe đạp. Nhưng hôm nay ơn Chúa tuôn đổ sớm hơn, mới đi được chừng 10 phút thì trời đổ mưa tầm tã. Một lát sau con đường ngập trong nước hoàn toàn. Vốn đã gồ ghề vì đá san hô, nay nó còn gồ ghề hơn nữa vì không biết đường nào tránh những tảng đá lớn hay những hố nước sâu. Dưới trời mưa, con ngựa sắt của mình lại giở trò chơi xấu mình. Vì cả hai bánh đều không có tấm “dè” nên bùn, đất, cát cứ thế bắt lên mình tới tấp, cả trên dưới trước sau đều đầy bùn đất, không chừa chỗ nào. Gần một tiếng đồng hồ chiến đấu dưới trời mưa, mình cũng tới được nhà xứ Wapipi.

Bếp nhà xứ trống trơn, thực phẩm dành cho cha khách và thầy đại chủng viện ra giúp Giáng sinh đã hết, chỉ còn nước tương, giấm và muối. Cũng may còn sót lại mấy củ khoai lang trong xó bếp. Trời mưa quá chẳng ai đến nhà xứ chơi, cho dù trên đường tới đây, nhiều người thấy mình và chào hỏi. Vấn đề chính là không ai quan tâm chuyện nhà xứ còn gì để ăn hay không, hoặc họ tưởng nhà xứ có nhiều đồ ăn (người dân vẫn thường nghĩ vậy). Nắm bắt tình hình này, mình luộc mấy củ khoai lang làm bữa trưa, bữa tối và sáng hôm sau.

Chiều trời tạnh mưa, mình đi lòng vòng thăm bà con xung quanh, hỏi han, trò chuyện linh tinh. Có mấy chị hiền mẫu, với sự tinh tế vốn có của phụ nữ, tỏ ra quan tâm hơn chuyện ăn uống của mình, nên mới hỏi thăm. Mình thật tình trả lời rằng có mấy củ khoai, mình luộc ăn lúc trưa và còn đủ đến ngày mai. Thế là mấy chị hoàn toàn yên tâm về chuyện ăn uống. Và quả thật, tối và sáng hôm sau, khoai là lương thực nuôi sống mình.

Sau khi cử hành phụng vụ Lời Chúa ở nhà thờ giáo xứ Wapipi, mình đạp xe đến một giáo họ của giáo cứ Wusaweta để cử hành tiếp “tăng hai”. Bởi vì sự chậm trễ của người dân cộng với nhiều thông báo của mấy ông ban điều hành, gần 12 rưỡi mình mới xong “tăng hai”. Quả là thấm mệt và bụng đói.

Ở đây có một tập tục phổ biến: cuối nhà nguyện người ta để cái thau, người dân mang theo của lễ để dâng trong phần dâng lễ. Đa số người ta mang đến khoai, rau, dừa, chuối, trầu, cau... Sau khi kết thúc Phụng vụ, ông trưởng giáo họ kêu mình mang của lễ về. Nhìn trong thau có khoai là chính, chuối, dừa, rau (một loại phổ biến ở đây nhưng Việt Nam không có, rất giống lá khoai mì, nhớt nhớt giống mồng tơi). Làm sao đèo khoai, dừa, chuối về được, mình để lại cho ông trưởng giáo họ, chỉ cầm về hai bó rau.

Bụng trống rỗng từ lâu, nên dừa là thứ có thể giải quyết vấn đề lúc này. Mình không ngại chặt dừa uống nước và ăn cơm dừa tại chỗ (xem hình). Vậy là đủ năng lượng để đạp xe khoảng 1 tiếng về nhà dưới trời nắng giữa trưa trên con đường vắng không một bóng người.

Tạ ơn Chúa, một củ khoai lúc sáng sớm và một trái dừa ban nãy cũng đủ để đưa mình về nhà lúc gần 2g chiều. Sau khi cất xe và xếp đồ đạc, dù mệt và đói (trái dừa đã hoàn thành nhiệm vụ của nó) mình phải lo giặt đồ đạc lẫn ba lô, vì hôm qua mưa ướt và bẩn. Đang giặt thì có tiếng gõ cửa. Con gái ông thư kí hội đồng giáo xứ đem qua một ít đồ ăn được để trong tô và gói lại cẩn thận bằng một miếng vải (theo cách thức thường làm của người dân ở đây). Thấy mình về trễ, nên họ chuẩn bị đồ ăn cho mình. Thật là cảm động! Tuy không biết bên trong là gì nhưng mình chỉ đặt đó để đi giặt cho xong.

Xong xuôi mọi việc, ngồi vào bàn ăn, mình mở tô đồ ăn ra. Khoai! Một tô có 4 củ khoai luộc, được lựa chọn cẩn thận: 4 củ, 4 màu: vàng, trắng, tím và đỏ (khoai lang ở đây rất đa dạng). Không có gì ngạc nhiên lắm, vì khoai là thực phẩm chủ yếu của người dân. Thật sự mình không nuốt nổi khoai nữa, đã 3 bữa toàn khoai rồi! (Làm mình nhớ lời nhạc chế từ một bài ca về Quảng Bình: Quảng Bình quê ta khoai khoai toàn khoai!)

Phải nấu gì đó ăn thôi! Không có gì khác hơn là mì gói với 1 bó rau mình đem về. 15 phút sau mình đã có bữa trưa ngon lành, không phải khoai. Một tô mì gói với rau nhiều hơn mì đến nỗi phải vạch lá tìm mì. Nhưng đó là bữa ăn ngon tuyệt vời có lẽ hơn mọi món ăn cao sang đắt đỏ nhất. Tạ ơn Chúa đã ban cho mình những điều tuyệt vời từ những điều đơn giản như thế!

Bụng nghĩ thầm: tối nay phải nấu một bữa ăn ra trò mới được! Nhưng nhìn lại, chỉ có gạo và mấy lon cá hộp, cùng với 1 bó rau đem về lúc nãy. Dù vậy, tối nay cũng sẽ là một bữa ăn ngon như mọi khi thôi.

Viết đến đây thì cũng đã 3:30 chiều. Cả xứ đã kéo đến để chơi bóng chuyền (cả nam lẫn nữ), cổ vũ kín cả sân nhà thờ. Họ còn đem theo cau, bắp luộc, thuốc lá để bán nên lúc này dưới sân đang rất ồn ào náo nhiệt, ra sân chơi thôi! Vẫn còn đủ sức để chơi được vài set bóng chuyền đó nha!

À, 6:30 tối nay còn cử hành phụng vụ Lời Chúa “tăng ba” nữa chứ!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét