Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

Truyện ngắn: Phía sau bóng tối



Phía sau bóng tối 


Ngã lưng tựa vào cột điện đường nơi góc phố, với những vết thương sau cuộc ẩu đả, đầu óc hắn quay cuồng như người say sóng. Hắn không còn nhận định được không gian và thời gian, chỉ biết trời đã quá khuya. Hắn bỗng thấy tim mình đau nhói. 
Kể cũng lạ thật, chân tay mặt mày sưng húp mà lại đau trong tim. Một sự mâu thuẫn không hề nhẹ đang giằng xé trong lòng hắn. Hắn cúi gục đầu để che giấu đi khuôn mặt đầy thương tích, trước cái nhìn xỉa xói của những người qua đường. Mà lạ ghê, đường đông nghịt người qua lại và có lẽ ai cũng nhìn thấy mình mẩy hắn đầy vết thương, thế nhưng chẳng một ai quan tâm đến dù chỉ là một câu nói an ủi. Hắn vẫn biết mình là hạng người nào, nhưng dù gì hắn vẫn là một con người mà, hắn cũng biết đau đớn chứ! Nghĩ vậy nhưng nhìn lại thân thể với những hình xăm ghê sợ, hắn tự an ủi bằng cái nhếch môi cười chính mình. Hắn tức tối với cuộc đời này, mà đúng hơn là tức chính hắn, tức cái bồng bột của tuổi trẻ, tức cái lòng tham vô đáy của bản thân. Hắn hận bản thân, hận luôn những con người vô cảm xa lạ đang lướt qua trước nỗi đau của hắn. Hắn thấy khóe mắt cay sè… 

Hắn nhớ lúc nhỏ có lần ba chở hắn đi học, giữa đường gặp một thanh niên bụi đời bị đánh, người bê bết máu. Ba vội vã gọi cấp cứu, rồi theo xe lên tận bệnh viện. Kết quả là hắn phải nghỉ học bữa đó. Hắn giận ba cả tuần. Ba bảo: “Chúa dạy phải yêu người như chính mình, dù họ có tội lỗi đến đâu đi nữa… Mà đứng trước cái chết của đồng loại không thể không cứu”. Vậy nhưng đến mấy hôm sau hắn mới chịu tha lỗi cho ba. Ước gì nơi thành phố đông đúc này, và ngay lúc này, hắn cũng gặp được một người như ba. 

Đêm càng lúc càng lạnh. Cái lạ ở thành phố là đêm cũng như ngày. Đèn đường sáng rực, tiếng còi xe, tiếng nhạc xập xình, tiếng bà bán xôi, ông bán xiên que, thằng bé bán kẹo kéo trộn lẫn vào nhau. Thật là hỗn tạp! Vừa đau vừa đói, hắn thấy mình như chẳng còn chút sức lực nào. Hắn nằm sõng soài choán hết cái vỉa hè, mặc kệ cho những lời chửi rủa của khách qua đường. Hắn đếch sợ gì nữa! Hắn nhắm nghiền mắt lại như để che giấu đi cái thực tại đang diễn ra. Thế nhưng có cái gì đó đang thôi thúc trong lòng hắn. Một tia sáng từ đâu đó rọi thẳng vào tâm hồn hắn. Chỉ là tia đèn led từ đỉnh tháp chuông của một ngôi nhà thờ, hắn không biết và cũng chẳng cần biết, có gì ghê gớm đâu. Nhưng sao hắn lại cứ muốn nhìn, nhìn mãi. Mà phải công nhận rằng ánh sáng ấy quá thu hút, nó khác xa mọi thứ chớp nhóa nơi thành phố. Nó ở một vị trí mà không ánh sáng nào có thể làm lu mờ được. Thứ ánh sáng ấy, hắn đã không còn để ý đến đã bao lâu rồi. 

Cái bản tính con người chỗi dậy chiếm trọn lấy thân xác hắn. Nỗi nhớ quê nhà đang giãy giụa trong lòng hắn. Ánh sáng ấy chiếu thẳng về phía hắn, mỗi lúc một gần hơn, làm hắn nhớ ngôi nhà thờ nơi quê nhà mà ngày ấy hắn là một cậu bé giúp lễ cực siêng năng. Nơi ấy, sát vách phải nhà thờ có ngôi nhà nhỏ, tường quét vôi màu xanh dương đã loang lổ theo thời gian, có hàng dâm bụt trước ngõ. Thời buổi đô thị hóa, nhà nào cũng bê-tông cốt sắt, chỉ riêng ngôi nhà ấy có hàng rào là dãy xương rồng xen lẫn dâm bụt, cổng là mớ thép gai vụn được ba hắn tỉ mỉ đan vào khung tre. Dù nghèo nhưng nơi ấy chan chứa tình người. Nơi ấy chính là nhà của hắn, là gia đình thân yêu của hắn. Hắn đâu phải là một đứa trẻ lang thang không cha không mẹ, không nhà không cửa. Thế nhưng sao hắn lại không quay về? Hay hắn không thể về được? Đã bảy năm rồi, kể từ ngày đứa con hoang đàng là hắn bỏ nhà ra đi trốn nợ. Hắn tự hỏi chính mình tại sao lại ra nông nỗi này? Lúc trước hắn là một đứa con ngoan của ba mẹ, đứa cháu đích tôn có hiếu của ông bà, và là con chiên ngoan đạo của giáo xứ cơ mà! 

* * * 

- Ê, Lâm... Đi Sài Gòn chơi với bọn tao không? 

- Không dám chứ gì? Dân chơi mà sợ mưa rơi bay ơi! 

- Đi thì đi… Nhưng mà… 

- Không có tiền phải không? Đi đi… Bọn tao bao cho. 

* * * 

- Thằng Lâm đi học gì từ sáng sớm tới giờ này vẫn chưa về… Ông gọi thầy cô hỏi xem, ai mà dạy kiểu gì ác nhân vậy! Mới có lớp 8 mà học dữ quá… 

- Chắc nó ghé vô sân nhà thờ chơi… Thôi ăn cơm đi! 

- Tám giờ tối rồi chứ ít gì nữa mà chơi!... Còn ông đi làm rồi xe đâu mà từ chiều giờ tui không thấy? 

- Tui để trước nhà chứ đâu. 

Ông Bình vừa lùa cơm vào miệng vừa thản nhiên nói. Nói vậy nhưng hai vợ chồng ông Bình cũng chạy ra trước hiên nhà xem thử, bỗng giật mình vì không thấy chiếc xe đâu cả. 

- Thôi chết rồi! Hay thằng Lâm nó lấy đi? Bữa trước tui mới tập cho nó lái xe. 

- Ông hại chết con rồi, lỡ nó bị tai nạn thì sao? Chắc vậy rồi… Bình thường 5 giờ nó đã học về, giờ đã hơn 8 giờ… Ông đi kiếm nó coi sao! 

Ông Bình gọi điện hỏi hết người này đến người kia mà chẳng ai biết thằng Lâm đang ở đâu. Hai vợ chồng ông thấp thỏm cả đêm… 

* * * 

- Bác Hai ơi! Con nghe mấy đứa bạn nữ lớp thằng Lâm nói, nó đi cầm chiếc xe máy của bác, rồi theo bọn thằng Nhu và đám du côn vô Sài Gòn chơi rồi… 

Ông Bình thở dài, lòng đau như xé từng thớ thịt. Ông bắt xe vào Sài Gòn ngay trong ngày. Ông dò la tin tức tìm được thằng Lâm rồi bắt dẫn về. Ông tức điên, túm cổ thằng Lâm đẩy lên xe khách. Về tới nhà, ông lôi nó lên bàn đánh một trận nhừ tử. Bà Bình cứ thế khóc cả mấy ngày. Bà chẳng khóc vì tiếc chiếc xe, nhưng vì đứa con ngoan của bà ngày nào đã ra hư hỏng. Bà sởn gai ốc khi nghĩ đến tương lai của con bà. Mới mấy hôm trước đây thôi, bọn xã hội đen kề dao vào cổ bà Tâm nhà bên, đòi món nợ của thằng Nhựt. Hay cái vụ thằng Thức, con bà Dương, bị bọn cho vay nặng lãi chặn đánh đến sống dở chết dở… Bà không dám nghĩ đến nữa. Bà sợ, một nỗi sợ vô hình. 

* * * 

Nghĩ tới đó lòng hắn quặn thắt. Trận đòn năm nào của ba giờ nhói đau trong tim hắn. Giọt nước mắt chảy ngược của ba, theo từng lằn roi như thấm vào da thịt hắn. Ngày ấy hắn hối hận lắm và hứa sẽ từ bỏ. Vậy mà hết cầm cái xe lại đến trộm tiền, trộm nhẫn. Hắn lâm vào con đường cờ bạc, số đề… Rồi đam mê ấy như ăn vào tận xương tủy, không rứt ra được. Hắn chơi nhưng thắng bạc thì ít mà thua thì nhiều.Thua đến trắng tay, nợ nần chồng chất. Rồi hắn bỏ nhà đi bụi đời trốn nợ, để lại một đống nợ đè lên đôi vai gầy của cha mẹ. Bôn ba giữa chợ đời, nhiều bữa đói rã người, hắn cũng hối hận lắm. Thế nhưng càng thấy khốn cùng, hắn càng lao vào bài bạc với hy vọng lấy lại những gì đã mất. Hắn đâu biết mình đã quá mù quáng. 

* * * 

Nơi quê nhà, ba mẹ hắn đau khổ gồng gánh món nợ khổng lồ hắn để lại. Có hôm, ba bị bọn cho vay nặng lãi đánh đến gãy tay vì không có tiền trả lãi. Cũng vì thế mà vài lần thấy cảnh gia đình khốn khổ, chị Hai tuyệt vọng xin nhà dòng hoàn tục về nhà. Nhưng vì thương chị, Chúa đã “nắm áo” níu giữ lại. Hắn biết hết, nhưng làm sao hắn có thể quay về? Ngày chị khấn dòng, hắn hóa trang giả dạng trở về, hòa vào đoàn người dự lễ. Gia đình khấn sinh nào cũng sum họp, vui như hội. Chỉ có gia đình hắn là u uất một nỗi buồn sâu thẳm. Hắn nghe người ta buột miệng buông lời chê bai gia đình và chị Hai. Hắn muốn túm lấy cổ họ mà đánh một trận cho bỏ tức, nhưng lại không thể, vì hắn đâu có tư cách gì để “dạy dỗ” họ. Chị Hai dõi ánh mắt vào dòng người như để lục tìm hắn trong hy vọng. Hắn nhớ như in ánh mắt mọng nước của chị khi bắt gặp hình dáng hắn. Chị bỏ dở việc chụp hình lưu niệm, chạy đi tìm hắn giữa dòng người chen chúc, nhưng hắn đã thoát khỏi lòng bao dung tha thứ của chị như tự chối bỏ mình khỏi gia đình. Tim hắn đau đớn lắm, nhưng tâm trí thì đã vẩn đục bụi đời. Hắn đã đánh mất đi cơ hội để sám hối. 

* * * 

Ánh sáng ấy, mỗi lúc một tỏ hơn, ôm lấy cả con người hắn. Hắn thấy mình trơ trọi giữa cuộc đời. Hắn thấy nhớ thương gia đình. Hắn hối hận vì những tội lỗi đã gây ra. Hắn muốn quay trở về nhưng làm sao có thể được! Ngay cả bản thân mình, hắn còn không thể tha thứ được, huống chi là đòi gia đình phải tha thứ cho hắn. Giọt nước mắt nằm sâu tận đáy tâm hồn chực trào ra như vỡ bờ. Hắn đấm vào lồng ngực cho tim thôi đập. Hắn đau đớn giãy giụa trong ánh sáng linh thiêng. Hắn muốn giết chết cái thân xác đầy tội lỗi này. Hắn cần phải trở về nhà và cầu xin sự tha thứ của gia đình. Hắn phải làm lại cuộc đời như hắn đã từng đánh mất. 

* * * 

“Tùng…Tùng…Tùng”… Tiếng trống báo hiệu bắt đầu giờ lễ ở nhà thờ vang lên. Hắn giật mình tỉnh giấc, thì ra chỉ là cơn ác mộng. Hắn ngần ngại làm dấu Thánh giá một cách khó khăn. Rồi ngay tức khắc, bỗng dưng hắn quyết định đến nhà thờ tham dự thánh lễ, sau ngần ấy năm sống nguội lạnh…

Maria Nguyễn Thị Trúc Lư 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét