Chiêm ngắm “Gia đình Nazareth”
Mới ngày nào tôi còn quảy ba lô, ngơ ngác nhìn đất nhìn trời khi lần đầu đặt chân đến mảnh đất Sài Gòn. Vậy mà sáng sớm nay, nghe tiếng chuông nhà thờ vang lên lòng tôi bỗng rạo rực, nó khác với mọi ngày. Bình thường vì quá mệt mỏi do thức khuya học hành hay đi làm về muộn rã rời chân tay, anh em tôi lại chìm sâu vào giấc ngủ sau đôi lời than thở với áp lực trăm bề trong cuộc sống. Việc tới nhà thờ vì thế cũng bữa có bữa không. Sáng nay thì khác, không chỉ riêng tôi mà cả anh Hai cũng vậy, chúng tôi đều thức dậy từ sớm, trang phục tươm tất sạch sẽ để tới nhà thờ tham dự thánh lễ. Tới nơi chúng tôi mới cảm nhận được bởi đâu mình được thôi thúc đi dự lễ sáng hôm nay. Tôi vẫn nhớ lời mẹ dặn: “Sáng sớm nhớ thức dậy đi lễ, đọc kinh để dâng ngày sống đó cho Chúa”. Chính điều đó đã làm tôi có thêm động lực, có tâm tình hơn trong thánh lễ, nhất là trong lễ Thánh Gia Thất.
Chiêm ngắm Ba Đấng trong hang đá nhỏ xinh, tôi lại để lòng mình được trải dài về nơi gia đình ở quê nhà. Một gia đình nhỏ bé, nghèo khổ, đậm chất thôn quê nhưng lại ấm áp tình người, tình đời với nhau. Gia đình tôi có 5 người: bố mẹ và 3 anh em trai. Chắc vì lẽ đó nên mẹ phải vất vả hơn trong việc nội trợ nhưng lại đỡ cho ba trong việc đồng áng. Đó chỉ là suy nghĩ của tôi chứ thật ra anh em tôi chưa giúp được gì cho ba. Nhìn lên Thánh Giuse tôi lại nhớ về khuôn mặt ấy, một khuôn mặt hiền lành, chịu khó, hi sinh cả cuộc đời vì con cái nhưng lại chưa nhận được sự bù đắp của con mình. Tôi nhớ ba lắm, nhớ từ ánh mắt, cử chỉ, lời nói, công việc ba làm… Nay cũng đã được hơn 2 năm rồi ba không còn đồng hành với gia đình trên đường trần, ba đã ra đi một cách lặng lẽ, âm thầm và khiêm nhường. Ba ra đi để lại mẹ già và những đứa con thơ chưa chớm nở tương lai. Ba vẫn chưa nhìn thấy sự nghiệp của anh Hai, chưa đưa tôi đi nhập học ở trường đại học, chưa thấy đứa em út đang dần lớn lên và trưởng thành. Ba đã ra đi khi mọi sự còn dở dang, nhưng tôi tin ba luôn là một mẫu gương tốt.
Nơi Thánh Cả Giuse đã có ai nhớ tuổi đời của Ngài? Có ai biết Ngài mất năm nào? Nhưng Ngài vẫn luôn theo dõi từng bước chân của Chúa Giêsu và Mẹ Maria trên đường trần. Ngài được Hội thánh nhìn nhận là người công chính, hiền lành, khiêm nhường, lặng lẽ âm thầm, và được đặt làm mẫu gương cho các gia trưởng. Bỗng nhiên tôi tự cất tiếng hát âm thầm trong lòng: “Một người lặng trầm đi từng bước âm thầm bên Đức Nữ Trinh trên đường dương thế. Ngài là người Cha lao nhọc, lam lũ hy sinh dưỡng nuôi người con yêu…”.
Chiêm ngắm về Giuse, tôi cảm nhận được gia đình mình đã mất đi một trụ cột, một chỗ dựa vững chắc cả về vật chất lẫn tinh thần. Nhưng tôi cũng cảm nhận được ba luôn ở với chúng tôi, vẫn hằng cầu bầu, chúc lành và đồng hành cùng anh em trôi trên đường trần. Ba tôi không cần ghi danh nơi trần thế nhưng luôn sống đẹp trước tôn nhan Chúa. Cảm ơn ba đã sinh ra con, nuôi nấng dạy dỗ con đến từng này tuổi. Dù ba chưa nhìn thấy và đồng hành cùng con trên con đường tương lai của người thế, nhưng ba luôn phù hộ cho con trong những bước ngoặt lớn của cuộc đời, qua sự chở che thiêng liêng mà con vẫn tin vào sự hiện diện siêu nhiên ấy.
Tôi đang chìm đắm trong tâm tình đó, bỗng thoáng trong đầu hình mẫu Mẹ Maria đang cùng đứng bên nôi Hài Nhi. Nhìn Mẹ, tôi thấy hai mắt mình cay cay rồi mờ hẳn mọi sự trước mắt. Tôi không biết vì sao mình lại giống đứa con gái mít ướt vậy nữa! Tôi thương mẹ tôi, nhớ mẹ lắm nhưng biết sao giờ? Tôi phải lo cho sự nghiệp, cho tương lai con đường ơn gọi của mình. Từ ngày ba không còn trên đời, thấy mẹ như già hẳn, sức khỏe yếu dần, bao nhiêu công việc nhỏ to giờ một mình mẹ quán xuyến hết. Trên đầu mẹ giờ đã hai lớp tóc đan xen lẫn nhau, bây giờ mẹ không chỉ là mẹ mà đã từ lâu mẹ còn như là ba, một trụ cột của gia đình…
Ở một khía cạnh nào đó của đời sống gia đình, tôi đặt mẹ mình nơi Mẹ Maria, cũng chăm lo cho Chúa từ nhỏ, dõi theo từng bước chân Con của Mẹ. Đặc biệt hơn, Mẹ đã theo chân Con của Mẹ đến tận đồi Canvê và đứng dưới chân Thập giá cùng Ngài. Mẹ tôi cũng vậy! Từ hồi ba mất, chúng tôi đau một mẹ đau mười. Mẹ khóc nhiều lắm. Tôi luôn in sâu hình ảnh ngày đưa tang ba, mẹ như không còn sức để đứng vững. Nhưng rồi cảm ơn Chúa, nhờ lòng siêng năng lần chuỗi ngày đêm, nỗi đau của mẹ cũng vơi đi rất nhiều, và mạnh mẽ hơn để còn lo cho anh em tôi nữa. Mẹ luôn nhắn nhủ anh em tôi: “Các con phải biết cố gắng sống tốt, siêng năng kinh lễ mỗi ngày để cầu nguyện cho ba, rồi ba sẽ phù hộ cho. Nhớ đừng bỏ lần chuỗi nghe các con”…
Nếu khi xưa Thiên Thần truyền tin cho Đức Mẹ, và Mẹ đã sẵn sàng thưa lên tiếng “xin vâng”. Chính tiếng thưa đó đã đem tới sự bình an, niềm vui cho toàn thể nhân loại, nhưng đó cũng là lúc Mẹ sẵn sàng bước đi cùng Chúa trên chặng đường đau khổ. Mẹ tôi không được diễm phúc mang lấy Hài Nhi Giêsu như Mẹ Maria, nhưng chính mẹ đã cưu mang chúng tôi là quà tặng Thiên Chúa ban, và cũng đã thưa tiếng “xin vâng” đó. Mẹ đã “xin vâng” trong việc làm tròn bổn phận của người chăm sóc, giáo dục con cái, biết đón nhận thánh ý của Chúa trong từng biến cố của cuộc sống. Mẹ đã nên giống như Mẹ Maria nơi trần gian, nơi mảnh đất nhà quê dễ thương đầy tình yêu này. Xin Mẹ Maria luôn là mẫu gương tuyệt hảo cho mẹ con, để mẹ con luôn biết chạy đến cùng Mẹ, sống như Mẹ trong đời sống gia đình ở trần gian này.
Lặng lẽ nhìn qua “anh Giêsu”, là người anh tuyệt vời, là mẫu gương của tôi trong cuộc sống gia đình. Tôi lại thấy mình còn thiếu sót đủ điều, còn làm mất lòng, gây buồn phiền, lo âu cho ba mẹ quá nhiều. Xin mẫu gương Giêsu luôn là ánh sáng dẫn đường cho 3 anh em tôi luôn biết sống yêu thương nhau, cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức, sống khiêm nhường, hiền lành, vị tha. Hay cùng chung tay, chung sức với mẹ xây dựng gia đình mình, như Thánh Gia xưa ở trần gian.
Chiên Con
(Tu viện Phaolô, Huế)
0 Nhận xét