Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

Nếu biết trăm năm là hữu hạn...


NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN 

Truyện kể rằng: ở một vương quốc xa xôi nọ, người ta có tập tục rất kì lạ. Hàng năm, họ bầu ra vị vua cho họ với toàn quyền sinh sát, đồng thời đưa vị vua cũ ra một hòn đảo hoang xa xôi giữa biển khơi. Những người được bầu làm vua vừa sung sướng vừa đau khổ. Sung sướng bởi vì họ có thể vui hưởng tất cả mọi thú vui trần gian: tiền tài, danh vọng, lạc thú. Nhưng họ cũng đau khổ vì những gì họ được vui hưởng rất chóng tàn. Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ chết dần chết mòn trong đói rách và cô đơn ở ngoài đảo xa xôi kia. Càng lo buồn, những vị vua một năm ấy lại càng lao mình vào những cuộc ăn uống, vui chơi cho thỏa mãn mọi ham muốn của một con người sắp chết. 


Tuy nhiên, năm ấy vị vua được bầu lên là một người rất khôn ngoan. Anh ta không hề nghĩ tới chuyện vui hưởng lạc thú vinh hoa của một vị vua, thay vào đó, anh làm một cuộc đầu tư lớn. Anh dành hết tiền bạc của cải mà anh có được để mua tàu bè lớn, thuê mướn nhiều nhân công, mua sắm vật tư, cây trồng, hoa trái, súc vật đủ loại rồi gởi ra đảo hoang kia, nhằm xây dựng một trang trại rất lớn với nhiều nhà cửa, giếng nước, vườn cây, các đồng cỏ chăn nuôi súc vật trâu bò heo gà không thiếu thứ gì. Và rồi, sau một năm làm vua tương đối vất vả, anh ta vui vẻ lên thuyền đi ra hòn đảo mà anh dày công đầu tư với tất cả những gì anh có, để tận hưởng cuộc sống còn lại của mình trong sung túc và an lạc. 

Nếu chúng ta được chọn làm vua trong vương quốc đó, chắc hẳn chúng ta cũng sẽ hành động như vị vua khôn ngoan kia, biết đầu tư cho cuộc sống lâu dài hơn là chỉ biết tận hưởng những vui thú nhanh qua chóng tàn. 

Thật ra, tất cả chúng ta đang làm vua ngắn hạn như vậy để sau đó bước vào một cuộc sống bất tận, sau khi kết thúc những năm tháng trên dương thế. Vậy thì chúng ta đang sống như thế nào? Chúng ta đang tận dụng cuộc sống hữu hạn này đầu tư vào cuộc sống dài hạn hơn vô cùng, hay chúng ta đang cố gắng tận dụng những năm tháng vắn vỏi này chỉ để vui hưởng bao nhiêu có thể trước khi nhắm mắt lìa đời cho khỏi hối tiếc? Hãy dành thời gian ngồi lại với chính mình, chất vấn bản thân mình về điều này một cách thẳng thắn và nghiêm túc! 

Ai cũng cảm thấy được rằng cuộc sống thấm thoát qua đi rất nhanh. Nhiều sự việc tưởng là mới đó thôi, vậy mà nhìn lại đã 20-30 năm rồi. Sau một thời gian mải mê học hành, bươn chải lập thân, lập thất, thành gia tương đối ổn định thì chúng ta đã trên dưới 40. Lo lắng cho con cái học hành thành người thì chúng ta đã già. Nhìn các chú, các cô, các cậu trong gia đình nội ngoại mới ngày nào đó còn trẻ trung, chuẩn bị lập gia đình, giờ đây các chú, các cô, các cậu ấy đã 50-60, đã là ông là bà. Mà thật ra, cái khoảng thời gian 100 năm đời người của chúng ta có là gì đâu so với nhân loại, so với vũ trụ hàng triệu hàng tỉ năm này. Đời người chỉ là một hạt cái giữa biển đời vô tận mà thôi. 


Nếu biết trăm năm là hữu hạn, mỗi người chúng ta cần phải ý thức, phải ghi nhớ luôn luôn điều đó, để biết sống khôn ngoan hơn và an nhiên hơn giữa dòng đời vạn biến này. Hãy làm cho mọi nỗ lực cố gắng của chúng ta, những hy sinh vất vả nhọc nhằn của chúng ta không chỉ nhằm phục vụ cho những mục đích ngắn hạn và tạm bợ trong cõi nhân sinh. Hãy làm cho chúng có ý nghĩa vĩnh cửu! Hãy hướng đến những mục tiêu cao cả hơn, vượt xa hơn kiếp sống trần gian này: hãy đầu tư cho cuộc sống vĩnh cửu! Nói như vậy không có nghĩa là chúng ta chỉ sống trên mây trên gió. Không, chân chúng ta vẫn đạp đất, tay chúng ta vẫn làm việc như bao người khác. Nhưng cho dù phải hy sinh những vui thú ở đời, cho dù không thành công trong quan niệm xã hội, cho dù bị xem là thiệt thòi, cho dù thế nào đi nữa, đầu chúng ta vẫn phải luôn hướng lên trời cao. 

Cuối năm phụng vụ cũng là cuối tháng 11 cầu nguyện cho những tín hữu đã qua đời, đây là dịp thuận tiện để chúng ta tạm dừng lại để suy nghĩ, cân nhắc, sắp xếp lại bậc thang giá trị cuộc sống: cái gì được ưu tiên hàng đầu, cái gì ít ưu tiên hơn, để rồi tiếp tục hành trình cuộc sống một cách khôn ngoan hơn với một tinh thần phấn chấn hơn, tâm trí sáng suốt hơn. Nhờ đó, khi đối mặt với chông gai thử thách, chúng ta không còn lo ngại hay nản chí. Khi gặp thành công rực rỡ, chúng ta không kiêu ngạo hay ngủ quên trong chiến thắng. Và rồi khi cuộc đời về chiều, chúng ta biết chắc được mình đã tạo lập một sự nghiệp vững vàng, không phải là nhà cửa tiền bạc để lại cho con cái, mà là những gì chúng ta đã đầu tư cho sự nghiệp vĩnh cửu, để rồi thanh thản chuẩn bị những hành trang cuối cùng cho con thuyền rời bến trần gian đi đến cuộc sống thiên thu bất tận.

Cao Viết Tuấn

Đăng nhận xét

0 Nhận xét