Tập 6 Mãi Mãi Thanh Xuân đã mang đến một câu chuyện buồn của người phụ nữ tài hoa, có số phận đầy gian truân, trắc trở. Thế nhưng, ẩn sau đó là một tinh thần vươn lên mạnh mẽ để tìm kiếm niềm hạnh phúc khi về già.
Hơn nửa đời người chịu nhiều sự tổn thương
Bà Trần Huỳnh Xuân vốn là một người phụ nữ tài hoa. Thời còn trẻ bà đã học rất giỏi, biết tận 3 thứ tiếng Anh, Pháp, Hoa. Hơn cả bà rất thích đạo Thiên Chúa vì thế có lần bà đã lén gia đình để đi tu. Nhưng thật không may, ba của bà phát hiện bắt bà về và ép gả cho một gia đình nọ.
Tưởng chừng hạnh phúc sẽ đến với người con gái trí tuệ, giỏi giang, nhưng không ngờ bà gặp phải gia đình chồng vô phước. Cuộc sống hôn nhân không mấy hạnh phúc vì bà bị chồng đối xử tệ bạc, thậm chí ông còn làm tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần bà khi thấy bài thơ bằng tiếng Pháp mà bà viết. Cũng sau lần đó, vì quá sợ hãi bà bồng theo con nhỏ chạy đến cô nhi viện để trốn.
Thời gian trôi qua, khi các con đã khôn lớn trưởng thành, người ta sẽ nghĩ rằng bà sẽ được sung sướng hơn khi có các con chăm sóc. Nhưng một lần nữa bà lại thất vọng khi những người con dần xa lánh, không quan tâm hỏi han gì đến cuộc sống của bà.
Và mãi đến tận bây giờ bà vẫn lủi thủi sống cô đơn một mình trong căn nhà nhỏ ở TP.HCM. Hơn 22 năm không gặp con cái, không bạn bè người thân, câu chuyện ấy mỗi khi kể đến đều khiến người nghe cảm thấy chua xót cho người phụ nữ tài hoa.
Organ – niềm an ủi khi về già
Cuộc đời nhiều bất hạnh là vậy, nhưng bà Huỳnh Xuân chưa bao giờ có ý định từ bỏ cuộc sống của mình. Bà đi dạy tiếng Anh từ năm 18 tuổi đến tận bây giờ khi đã 81 tuổi bà vẫn còn theo đuổi công việc này. Sức khỏe không còn được như trước nhưng vốn thông thạo tiếng Anh, Pháp nên bà được rất nhiều phụ huynh và học sinh yêu thương, tin tưởng. Họ tìm đến tận nhà để được bà dạy học. Đó cũng là động lực giúp bà vượt qua được những khó khăn, vấp ngã trong cuộc sống.
Bà từng tâm sự rằng, bà rất thích dạy, rất yêu nghề và thương mấy đứa trẻ, nên dù có ra sao thì bà vẫn sẽ dạy cho những học trò đáng yêu của mình. Mấy tháng trước đây, bà Xuân không may bị té nên không thể chạy xe đạp nữa, bà chuyển sang đi xe buýt và đi bộ. Không chỉ dạy tiếng Anh, Pháp cho học sinh mà mỗi tối cuối tuần bà đều đến nhà tình thương để dạy kèm cho các bé ở đây.
Ngoài công việc dạy học, 2 năm trở lại đây bà bắt đầu học đàn organ loại nhạc cụ mà bà yêu thích từ lâu nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội để học. Sở dĩ bà thích organ như vậy là vì âm thanh từ chiếc đàn như nói lên tiếng lòng của bà, giúp bà quên đi những nỗi buồn trước kia cũng như có thêm động lực và niềm tin vào cuộc sống. Trước đây bà từng học qua Mandolin nhưng do sức khỏe yếu bà không thể cầm những loại nhạc cụ khác mà chỉ có đàn organ là thích hợp nhất.
Trong khoảng thời gian theo học đàn, bà rất lo sợ một ngày nào đó mà cô giáo không còn đủ kiên nhẫn dạy sẽ bỏ bà. Bà luôn nghĩ bản thân tiếp thu chậm, tai lãng, tay run nên cứ năn nỉ cô giáo đừng có bỏ mình bởi vì bà sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Có lẽ vì những lời như tận đáy lòng ấy mà cô giáo dạy đàn đã gắn bó với bà hơn 2 năm, cô còn mua tặng riêng bà một cây đàn organ để bà có thể tự tập đàn ở nhà. Chia sẻ trong chương trình, bà Xuân còn bật mí mỗi khi buồn bà hay đi tập gym khiến ban bình luận vô cùng ngạc nhiên và thích thú.
Bà không thích tập dưỡng sinh như người khác vì nó rất lâu, bà thích tập gym hơn vì nó không chỉ giúp bà rèn luyện sức khỏe mà còn chữa được bệnh đau nhức khớp bấy lâu trong người. Không những vậy, huấn luyện viên ở đây còn tận tình hướng dẫn bà từng li từng tí lại không nhận tiền nên bà thường xuyên lui tới khi có thời gian.
Có thể nói, tuy bà không được hưởng phước từ gia đình nhưng lại may mắn gặp được những người có tấm lòng tốt giúp đỡ bà trong lúc khó khăn.
Ở cái tuổi xế chiều, bà đã tìm thấy người bạn tinh thần từ chiếc đàn organ, niềm vui với những cô cậu học trò nhỏ tuổi và cả những người xung quanh, thế nên dù trước đây bà có trải qua bao nhiêu chuyện buồn thì bây giờ cuộc sống này cũng đủ để khiến bà mãn nguyện.
Phần thể hiện của bà Trần Huỳnh Xuân tại chương trình:
0 Nhận xét