*
Maria Đoàn Thị Ái Thoa (Gx.Cây Rỏi)
Gió thổi từng cơn se
lạnh rít vào da thịt. Ngoài phố trang trí những chậu hoa mai, hoa đào thật rực
rỡ. Phải, hai bốn âm lịch rồi mà! Hắn ngẩn người tiếc rẻ, buồn bã. Tết này hắn
cũng sẽ không về. Hắn đã quyết định.
Hắn, một kẻ lang
thang đường phố, ai kêu gì làm nấy. Nhưng không hiểu sao hắn làm gì cũng đều đổ
bể. Thế rồi hắn sinh bất mãn. Thật ra, hắn vẫn còn ba mẹ và em gái ở quê. Nhưng
hai năm trước, hắn vào Sài Gòn, làm ăn chung với mấy người bạn. Rồi lâm cảnh
túng quẫn, hắn không còn mặt mũi nào để về, cũng không liên lạc gì với gia
đình, cứ lẩn quẩn nơi Sài thành đông nghẹt người này.
- Anh ơi, mua giùm em
tờ vé số đi anh!
Tiếng gọi của con nhỏ
làm hắn giật mình.
- À, cho anh một tờ
thôi.
Thật ra hắn không hứng
thú với việc may rủi này. Nhưng thấy con bé tội tội nên hắn mua ủng hộ.
- Em cảm ơn anh. Mà
anh này, anh có đạo hả?
Hắn giật mình nhìn
ngón tay con bé đang chỉ sợ dây chuyền mình đeo.
- À… ừ, anh theo đạo.
Em cũng vậy hả?
- Không, nhưng em tin
Chúa anh ạ! Em tin một ngày nào đó Chúa sẽ cho em tìm được ba mẹ.
- Em không có ba mẹ
sao?
Con bé cúi mặt xuống,
vẻ buồn rầu.
- Dạ… không có. Giờ
anh đón xe về quê hả? Anh về quê ăn Tết vui vẻ nhé… Tối rồi, em về đây.
- À… ừ… em về.
Hắn ngẩn người. Hắn
có đạo. Sao lâu nay hắn lại quên béng điều đó… Về quê ăn Tết. Đây là chuyện mà
hai năm nay đã không xảy ra. Hắn cũng muốn về lắm chứ. Nhìn đoàn người ra vào bến
xe mà hắn thấy xót xa. Nhưng điều kiện không cho phép. Con bé kia chắc chỉ bằng
tuổi em gái hắn. Nó còn ao ước được gặp ba mẹ. Còn hắn, hai năm nay hắn không hề
muốn gặp ba mẹ mình chỉ vì lợi ích bản thân. Mắt hắn rưng rưng… Vì bất mãn mà hắn
quên lãng đi Thiên Chúa. Vì đồng tiền, vì sĩ diện, hắn phớt lờ nỗi nhớ nhà. Ai
có thể hiểu cho hắn chứ! Hai năm xa xứ, sống cô lập đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Hắn chạy đến nhà thờ…
“Ai qua là bao chốn xa, thấy đâu vui cho bằng mái
nhà…”- Tiếng hát vang lên từ thánh đường
làm hắn chết sững. Phải rồi, hai năm nay hắn ở chốn Sài thành này đã tìm được
nguồn vui thực sự nào chưa? Hắn vẫn cứ lặng lẽ, im ru như một kẻ mắc chứng tự kỉ.
Hắn ngoái đầu vào nhà thờ, Cha đang bước lên bục giảng…
“Kính thưa quý ông bà
và anh chị em thân mến! Hôm nay đã là hai tư âm lịch. Vậy chỉ còn có vài ngày nữa
là tới khoảnh khắc bước sang năm mới. Tôi xin hỏi anh chị em: Đã bao lâu từ
ngày xa quê, anh, chị, em đã đón giao thừa cùng bố mẹ? Vâng, thưa anh chị em,
tôi biết giờ phút này, mọi người rất nôn nao được về quê. Người thì đã chuẩn bị
xong mọi thứ. Người thì mới lên dự định. Nhưng trong số đó vẫn còn có một vài
người lại ham công tiếc việc, mà không về quê đón Tết. Không phải vì điều kiện
không cho phép chúng ta về, nhưng chính vì phù du, tiền bạc đã níu chân chúng
ta. Vâng thưa quý ông bà và anh chị em, tôi xin được hỏi them: Mọi người còn được
gặp ba mẹ mình bao nhiêu lần nữa? Mỗi năm các bạn chỉ về quê có vài ngày Tết. Mỗi
lần như thế, các bạn đã dành hết thời gian cho gia đình mình chưa? Có thể, bạn
sẽ gặp được ba mẹ mình năm lần, mười lần, thậm chí là hai mươi lần và hơn nữa.
Điều đó thì chỉ có Chúa mới nắm rõ. Còn điều trước mắt bây giờ là các bạn phải
báo hiếu với người đã có công sinh thành dưỡng dục ta. Họ mong con mình mãi mãi
vững tin vào Thiên Chúa và luôn giữ được tấm lòng trong sạch. Giờ đây xin quý
ông bà và anh chị em đứng lên để tuyên xưng đức tin”.
Hắn chết lặng, tự nhủ
với bản thân: “Chúa ơi, phải chăng con đã sai?”. Hắn còn gặp được ba mẹ mình
bao nhiêu lần nữa chứ? Sao hắn có thể quên được sự lao tâm khổ trí của ba mẹ hắn.
Bỗng dưng hắn thấy nhớ nhà. Ai đã lôi kéo hắn về ư? Hay do bài giảng của Cha
hôm nay làm hắn thức tỉnh. Không, đó là vì lương tâm, trí nghĩ hắn đã trỗi dậy
bởi sự dẫn dắt của Chúa.
- Này cháu, cháu về
đâu?- Bác xe ôm đang chờ câu trả lời từ hắn.
- Dạ bác, bác cho con
tới bến xe.
Chuyến xe hắn đi là
chuyến xe cuối cùng trong ngày. Chuyến xe chở nỗi nhớ của hắn đã cố gắng chôn
giấu hai năm nay. Hắn nhớ ba mẹ, nhớ em gái. Lòng hắn bừng lên ngọn lửa háo hức.
Xe bắt đầu chạy, chợt
có cơn gió lùa qua khe cửa sổ làm mát lòng người xa xứ. Hắn ngủ thiếp đi, để sớm
mai tỉnh dậy là làng quê yêu dấu, nơi mà hắn đã từng chôn giấu tuổi thơ…
0 Nhận xét