* Matta Thái Thị Diễm
My (Gx.Cây Rỏi)
Cuộc đời mỗi người ai cũng có những lần hối
tiếc. Bạn hối tiếc vì tối qua mãi chơi game mà sáng nay làm bài kiểm tra không
tốt. Anh ta hối tiếc vì tối qua nhậu quá say để sáng nay bỏ lỡ chuyến xe buýt
và không thể đến công ty kịp. Còn tôi, tôi hối tiếc vì đã bỏ phí quá nhiều thời
gian.
Từ khi còn là một cô bé học lớp 5, tham gia
vào Giải văn thơ Đặng Đức Tuấn, cho tới bây giờ đã chuẩn bị bước vào cánh cổng
đại học, nhìn lại, tôi mới thấy mình thật vô dụng.
Mỗi số Hoa Biển đưa ra chủ đề tôi đều đọc và
hứa sẽ làm bài để nộp, nhưng rồi với đủ lí do tôi lại chẳng có bài để nộp. Tôi
luôn luôn nhắc bản thân phải thật cố gắng, nhưng rồi lại nói nhất định hôm sau
sẽ làm!
Giờ đây… Khi “Giải Đặng Đức Tuấn” đã là năm
cuối, tôi mới thấy thật tiếc nuối. Còn rất nhiều những bài học tôi muốn nghe
các anh các chị các chú giảng dạy. Còn lắm những vần thơ mà tôi vẫn chưa biết
cách gieo vần, và vẫn còn rất nhiều điều tôi muốn tâm sự, muốn nói với mọi
người nhưng chẳng được nữa.
Tôi biết… Cánh cổng này khép lại thì sẽ có
cánh cổng khác mở ra. Kết thúc cuộc thi Giải văn thơ Đặng Đức Tuấn nhưng không
có nghĩa là chấm hết mọi thứ. Sẽ có những nội san, những cuộc thi khác được mở
ra. Nhưng tôi sợ lắm! Sợ rằng chúng tôi sẽ mất đi tình đoàn kết thân ái. Sợ không
thể gặp được những người bạn thân thương nữa. Sợ không được học hỏi trao dồi và
được lắng nghe lời dạy bảo của các cha, các chú, các anh chị nữa..
Biết làm sao đây, cuộc vui nào cũng đến lúc
kết thúc, việc tôi cần làm là phải thật cởi mở, vui vẻ và thật sự hết mình ở
lần Hội trại sắp tới của Câu lạc bộ. Để rồi có xa nhau, thì chúng tôi cũng luôn
có những kí ức đẹp, những hoài niệm đẹp đẽ trong tuổi thanh xuân mà mãi mãi
chúng tôi không thể nào quên được. Nếu có những nội san, những lần họp mặt của
Câu lạc bộ, tôi sẽ cố gắng hưởng ứng thật nhiệt tình, để có ra sao thì tôi cũng
không nuối tiếc như bây giờ.
Thanh xuân của tôi thật đẹp khi có các cậu ở
bên. Kết thúc phải chăng là để bắt đầu cho một giai đoạn mới, giai đoạn trưởng
thành?
0 Nhận xét