(Mã số: 18-125)
Cơn gió bấc thổi mạnh, xô cánh cửa nhà nguyện dập ra dập vào nghe chát tai. Chánh lật đật chạy từ căn nhà bếp ra nhà nguyện để đóng cánh cửa. “Chà, sắp mưa rồi đó!”. Tụi nhỏ đang chơi trước sân nhà nguyện thấy trời sắp mưa liền chạy về tán loạn, kêu réo inh ỏi như giặc sắp đến. Chánh nhặt từng lá bài mà tụi nhỏ hất văng tứ tung, chậc lưỡi: “Giới trẻ mà lao vào trò này thì hỏng hết!”. Anh nhớ lại một thời sống chết với những là bài này.
* * *
Khắp Sài thành, phàm là dân chuyên đánh bài đều biết đến tên anh: Chín Sảnh. Thật ra anh tên là Chánh. Cha mẹ mất sớm, anh ở với ông Dượng. Suốt ngày anh cứ lông nhông ngoài đường, sáng xỉn chiều say nên tên anh gọi là Chánh Xỉn. Về sau, khi bước chân vào con đường cờ bạc, đàn em của anh đã đổi biệt hiệu cho đại ca thành Chín Sảnh, vừa có nghĩa là tay tốt bài, vừa có nghĩa là nhà cửa của anh có tới chín căn lận. Anh lấy làm khoái chí, khen đàn em có óc sáng tạo.
Có được tiền đồ như ngày hôm nay, anh đã nhờ vào mấy ngón bài mà anh đã học được, cùng với vận may giúp anh dần dần trở thành chủ của một sòng bài. Theo cái nghề này thì làm ăn nhanh có, nhưng bại sản có thể trong một sớm một chiều nếu không biết cách bám trụ. “Nhân nhượng với đối thủ là tàn nhẫn với bản thân”, anh vẫn thường dạy cho đàn em bài học đó. Cho nên anh tìm cách loại trừ dần những sòng bài khác cạnh tranh việc làm ăn với anh. Muốn yên với chính quyền, anh cũng “đi đêm” với các sếp lớn, nhờ đó công việc làm ăn của anh được ổn định và địa bàn ngày càng mở rộng ra.
Nghĩa là em kết nghĩa của anh, theo anh từ những ngày đầu anh chinh chiến ở đất Sài thành. Anh coi nó như đứa em ruột của mình, cùng nhau vào sinh ra tử mấy lần.
Anh la mắng nó trước mặt đám đàn em của anh. Chuyện là mới đây, có một ông Tây là thành viên trong hội đồng quản trị Casinô tại bang Las Vegas đến Sài Gòn để mở sòng bài. Nghĩa được anh sai đến để dằn mặt ông ta và yêu cầu ông hoặc sáp nhập vào tập đoàn Chín Sảnh hoặc là rút về nước. Khổ nỗi là ông ta chẳng chịu và thách thức sẽ nhờ chính quyền can thiệp. Thế là Nghĩa cùng đám đàn em kéo về, trình chuyện cho anh biết.
- Hắn là tên ngoại quốc, chân ướt chân ráo vào địa bàn của mình. Sao em không san bằng chỗ đó đi...
Nghĩa cúi đầu đứng tần ngần trước mặt anh, mặc cho anh quở trách.
- Em theo anh chinh chiến biết bao năm, mà sao em không hiểu, nhân nhượng với đối thủ là tàn nhẫn với bản thân. Em biết không?
Nghĩa vẫn đứng im bất động, nhưng trong lòng nó máu nóng đang sôi sục lên. Nó đi ra ngoài khi trời còn đang tối.
* * *
Anh đang đứng tại quầy đổi trả tiền trong một sòng bài mới mở. Đột nhiên, đàn em chạy vào báo cho anh hay cảnh sát đang tới. Vừa nghe dứt câu thì cảnh sát đã ập vào, phong tỏa hết các lối ra vào của sòng bài. Một anh cảnh sát đeo huy hiệu hai vạch giơ khẩu súng lục bắn chỉ thiên. Tất cả mọi người đều bị dồn vào trong một góc tường. Anh cảnh sát vừa nói vừa rút ra tờ giấy trong túi áo khoác:
- Anh Chín Sảnh, anh đã bị bắt về tội mở sòng bài trái phép, cho vay nặng lãi và tổ chức đánh người gây thương tích.
Anh xòe xòe những lá bài trên tay, giọng thản nhiên:
- Thế à, muốn bắt tôi sao?
Nói chưa hết câu, anh phóng những lá bài xoáy thẳng về phía anh cảnh sát, anh ta nghiêng người né tránh. Nhanh như cắt, Chín Sảnh tung những thế võ, nhảy phía này, lao về phía kia, tung một cước, tấm kiếng cửa sổ vỡ toang, anh lao ra ngoài. Anh chặn một chiếc taxi, đuổi tài xế xuống rồi cướp xe. Anh nghĩ ngay đến người vợ nên lái xe chạy thẳng về nhà. Chiếc taxi lao vùn vụt trong đêm tối. Anh cố tâm suy nghĩ lý do mình bị khởi tố. “Mình đã cẩn thận lo lót cho chúng hết rồi mà?”… Vừa về tới nhà, anh lao thẳng lên lầu trên, giục vợ thu dọn nhanh giấy tờ và tiền bạc, rồi lên xe, phóng thẳng ra xa lộ hướng về phi trường. Vợ anh không ngớt hốt hoảng và liên tục hỏi anh chuyện gì đã xảy ra. Nhìn khuôn mặt xinh xắn mắt ngấn lệ, lòng anh không khỏi xót xa.
- Anh đang bị bọn cảnh sát truy bắt.
Anh cưới nàng khi đang trên đỉnh cao của sự nghiệp. Anh thích nàng không chỉ nhờ sự duyên dáng nhưng vì nàng nhìn anh bằng ánh mắt khác, không phải ánh mắt giả tạo như những đứa con gái khác. Ánh mắt chứa đựng đầy tình thương. Nàng yêu anh vì trực giác nhắc bảo cho nàng thấy một tâm hồn hiền lành ẩn bên trong dáng vẻ đại ca bề ngoài. Nhiều lần nàng thuyết phục anh từ bỏ con đường cờ bạc để làm ăn chân chính nhưng anh cứ an ủi nàng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu, anh đã tính hết rồi. Chiếc xe chạy băng băng trên xa lộ, khiến các cột đèn hai bên cứ lùi dần về phía sau. Khi taxi đang chạy trên cầu, bất ngờ một chiếc container chạy ngược chiều, lấn sang làn đường của anh, hất xe của anh đâm vào thành cầu, rơi xuống dòng sông đang chảy xiết. Trong phút chốc, anh đã kịp nhìn thấy khuôn mặt của người trên chiếc container. Đó chính là Nghĩa.
Chiếc xe dần chìm xuống nước. Đầu óc anh vừa tỉnh lại sau cú va đập, liền chòm người sang vợ. Anh nắm bàn tay mềm nhũn của vợ cố gắng kéo ra khỏi chiếc xe đang chìm. Một tay ôm vợ, tay còn lại lấy hết sức bình sinh mà bơi vào bờ, miệng kêu gọi vợ thảm thiết. Dưới ánh đèn lờ mờ bên đường, anh thấy máu đang chảy loang trên đầu vợ, khuôn mặt tái nhợt. Anh cố gắng sơ cấp cứu nhưng chẳng thể làm cho vợ anh tỉnh dậy. Anh ôm vợ chạy ra phía đường cái để nhờ xe đưa đi cấp cứu, anh gọi hai ba chiếc nhưng chẳng có xe nào dừng lại đón anh. Anh đau đớn, kêu gào, chửi bới, chửi cả trời, cả đất, cả cái thằng mà anh coi như là đứa em ruột của mình. Tiếng khóc than của anh nghe não nùng xé nát cả một vùng trời đêm.
Sau khi lo việc an táng cách kín đáo cho vợ xong. Anh nghĩ cách báo thù cái thằng em kết nghĩa của anh. Lòng căm phẫn trước cái chết của người vợ và trước tiền đồ mà mình đã cất công gầy dựng, không ngờ lại bị chính thằng em của mình đâm từ phía sau lưng. Anh bí mật dò la tin tức thì được biết Nghĩa đã cộng tác với ông Tây ngày trước. Ông ta thỏa thuận với Nghĩa nếu giúp ông triệt hạ Chín Sảnh thì ông sẽ giúp Nghĩa lên nắm toàn bộ sản nghiệp của Chín Sảnh. Một sự hợp tác đôi bên cùng có lợi. Giờ anh vẫn đang bị công an truy tìm gắt gao nên tạm thời lẩn trốn, chờ dịp báo thù.
* * *
Anh bỏ trốn, bôn ba khắp nơi, cuối cùng dừng chân ở vùng đồi núi gần Đà Lạt. Anh xin ở lại tại một đan viện. Đó là đan viện xitô Châu Sơn. Đan viện là một nơi dành cho các đan sĩ muốn dâng hiến cuộc đời mình cho Chúa. Các đan sĩ không hoặc tham gia rất ít vào những chuyện ngoài đời. Thời gian của họ trong một ngày được phân ra rất đều: Tám giờ cầu nguyện, tám giờ làm việc và tám giờ ghỉ ngơi. Nơi đây cách xa cuộc sống ồn ào bên ngoài, xung quanh rất vắng vẻ, bao bọc bởi đồi núi, sông hồ, rất thích hợp cho việc lẩn trốn. Mọi người ở đây đều là nhưng người tu sĩ đơn sơ, thật thà, là nơi anh có thể tin tưởng lánh nạn. Anh năn nỉ một vị linh mục già để xin được ở lại. Anh hứa sẽ siêng năng làm mọi công việc ở đây. Đúng ra là chẳng được nhận ai vào đây ở nếu người đó không có ý định đi tu. Nhưng nhìn bộ dạng lấm lem, tất tưởi của anh, vị linh mục động lòng thương cho anh tá túc nghỉ ngơi vài hôm.
Mặt nước phẳng lì, gợi sóng mỗi khi có chiếc lá của cây bàng bên bờ hồ rơi xuống. Từng cơn gió luồn qua hai hàng phi lao khiến lá kêu xào xạc. Anh ngồi nơi chiếc ghế đá bên bờ hồ. Tâm hồn anh lúc này cũng động như mặt nước, như cành cây kia rung lên mỗi khi gặp gió. Mấy năm trời bôn ba gầy dựng sự nghiệp cuối cùng đều đổ xuống sông xuống biển. Lòng oán hận nổi lên mỗi khi anh nhớ lại khuôn mặt tái nhợt đầy máu của vợ, nhớ lại khuôn mặt của hắn. Anh ghì chặt hòn đá trên tay ném mạnh xuống mặt hồ, sóng gợn mạnh. Vị cha già đến bên anh lúc nào không hay.
- Nhiều người tới đây để tĩnh tâm, tìm lại sự bình an trong tâm hồn. Thiên nhiên do tay Chúa sáng tạo sẽ mang đến sự bình an đó.
Anh nhìn vị linh mục già, mái đầu bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào.
- Dạ, thưa cha… Con mong tìm lại được sự bình an.
Anh nài nỉ vị linh mục cho anh được ở lại đây. Những công việc hằng ngày tưới cây, quét dọn, chăn nuôi đối với anh chẳng nhọc gì. Mà anh lại thấy vui từ những công việc đó. Anh từng lăn lộn trên giang hồ nhiều, lời nói đối với anh chỉ là gió bay, nhưng trước mặt vị linh mục đơn sơ này, anh chẳng giấu diếm gì, đem toàn bộ chuyện đời mình kể cho linh mục nghe từ lúc bước vào chốn giang hồ cho tới cái chết của vợ anh, cả việc anh đang bị công an truy tìm. Vị linh mục trầm ngâm giây lát rồi khẽ gật đầu, đồng ý cho anh ở lại, nhưng với điều kiện:
- Anh hãy chú tâm làm theo tiếng lương tâm mách bảo.
Anh lặp lại mấy từ:
- Lương tâm à!
Vị linh mục khẽ cười:
- Đó là điều kiện duy nhất để anh được ở đây. Hãy nghe theo tiếng lương tâm của mình.
“Lương tâm… Làm sao để nghe được tiếng của lương tâm?”. Anh ngồi tĩnh tọa trên tảng đá phẳng bên một cây sao cổ thụ. Anh chẳng nghe thấy tiếng gì ngoài mấy tiếng lá xào xạc và tiếng ve cứ rít lên từng hồi. Trước kia nhiều người cũng nói với anh rằng: “Mầy là đồ vô lương tâm” hay “Ông sẽ bị lương tâm cắn rứt”. Anh có thấy bị gì cắn rứt đâu. Có hay không có lương tâm thì người ta vẫn sống được mà. “Xem ra điều kiện của vị linh mục già đưa ra khó quá!”. Anh còn đang nghĩ ngợi thì một thầy đang xách giỏ cá đi ngang qua, anh gọi lại hỏi:
- Thầy ơi cho hỏi, thầy có lương tâm không?
Ông thầy ngơ ngác, đỏ mặt tía tai tưởng mình đã làm sai chuyện gì. Sau một hồi nghe anh giải thích, thanh minh về cái vấn đề hóc búa mà anh đang gặp phải, thầy đó cười và cho anh câu trả lời:
- Lương tâm là tiếng Chúa ở trong lòng. Nó không phải là tiếng của dục vọng. Nếu anh nghe theo tiếng lương tâm, anh sẽ được bình an, không phải hối hận hay bất an điều gì.
Anh thầm nghĩ: “Mình còn nhiều điều hối hận và bất an. Chắc là chưa nghe theo tiếng nói của lương tâm rồi”. Anh nghe vọng lại từ phía nhà nguyện xa xa lời bài hát trong giờ kinh chiều của các thầy:
“Lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người.
Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa”. (*)
* * *
Đã mấy năm đã trôi qua, anh dần dần trở thành một thành viên của đan viện này. Mọi người đều xem anh như anh em trong nhà, chẳng câu nệ việc anh có đi tu hay không, cả đến việc anh có chịu theo đạo hay không. Bầu khí linh thiêng trong đan viện này giúp anh hồi tâm nhìn lại những chuyện đã xảy ra trong đời mình, những sóng gió, những bước chân lầm lạc. Anh tham gia mọi việc cùng với các thầy, từ việc đồng áng, đào ao thả cá đến việc làm chặng Đàng Thánh Giá bọc hết cả một ngọn đồi. Anh cảm nhận được sự bình an từ những việc làm chân tay, từ đời sống huynh đệ ở đây.
Một ngày nọ anh đã bày tỏ với vị cha già khả kính ước muốn theo đạo của anh. Bởi lẽ trong những năm qua, anh cũng kiên trì tìm hiểu về đạo, đạo có gì thu hút mà khiến cho hơn trăm người ở đây rời bỏ gia đình, từ bỏ đời sống hôn nhân, chấp nhận bị “ế” cho tới già để ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Anh được một thầy đặc trách dạy về những điều căn bản trong đạo Chúa. Anh đã biết Chúa, anh đã biết Mẹ Maria từ ngày đó. Anh ngập ngừng trước câu hỏi của vị linh mục:
- Con có hứa từ bỏ tội lỗi không?
Đợi hồi không thấy anh trả lời, vị linh mục hỏi lại một lần nữa. Anh mới nói:
- Dạ chưa, thưa cha! Con vẫn không thể nào bỏ qua việc báo thù người đã hại con. Con không thể tha thứ cho nó được.
Anh bỏ ra ngoài khi nghi thức Rửa tội còn dang dở. Nhìn bề ngoài thấy anh cười nói, vui vẻ với mọi người, nhưng nhiều đêm hình ảnh người vợ đã mất lại hiện về và khuôn mặt của hắn khiến anh tỉnh giấc. Nghe văng vẳng từ nhà nguyện các thầy đang chầu Chúa đêm khuya:
“Lạy Chúa, xin hãy dạy con, tìm an ủi người hơn được người ủi an.
Tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết
Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu.” (*)
Những câu kinh nguyện dập dìu lúc to lúc nhỏ theo cơn gió lại đưa anh vào giấc ngủ yên lành.
* * *
Những đám mây đen từ cuối chân trời cứ ùn ùn kéo đến. Tiếng sấm nổ ầm ầm bên ngoài chen lẫn vào lời kinh nguyện của vị linh mục già đang dâng thánh lễ. Bỗng nhiên, hai tiếng nổ vang lên nghe rất gần bên tai. Cả cộng đoàn đang dâng thánh lễ nhìn xuống phía cuối nhà thờ thì thấy một nhóm người hớt ha hớt hải, tay cầm súng, miệng quát lớn:
- Tất cả ngồi xuống. Không được cử động!
Hắn cầm khẩu súng lục bắn tiếp hai phát chỉ thiên rồi lao nhanh lên cung thánh, một tay nắm cổ áo lễ của vị linh mục, một tay dí súng vào đầu linh mục.
- Ai động đậy, tao bắn.
Dưới ánh đèn trên cung thánh, khuôn mặt hắn hiện ra. Chính là hắn. Chính là Nghĩa, thằng em kết nghĩa của anh. Trong đầu anh hiện lên biết bao câu hỏi. Anh chẳng có nhiều giây để suy nghĩ cho ra chuyện, anh ung dung bước lên cung thánh.
- Có chuyện gì với em tôi thế này?
Nhìn thấy anh, hắn tỏ lộ thất thần. Tay cầm súng rung rung.
- Sao anh lại ở đây?
Mấy tên đàn em của hắn đang uy hiếp các thầy ở phía dưới thấy anh xuất hiện cũng mất bình tĩnh, miệng gọi đại ca ríu rít. Đàn em của hắn đa phần là thuộc hạ ngày trước của anh, chỉ nghe nói chuyện anh bị cảnh sát bao vây, rồi bỏ trốn chứ chẳng hay biết chi nội tình bên trong. Đại ca Chín Sảnh không còn thì em đại ca là Sáu Nghĩa lên thay. Trên dưới một lòng đều nghe theo sự chỉ bảo của Sáu Nghĩa. Sau nhiều năm hợp tác với ông Tây, sòng bài của ông ta ngày một lớn mạnh và cạnh tranh với sòng bài của Sáu Nghĩa. Rồi một hôm, mấy chiếc xe cảnh sát vây bắt Sáu Nghĩa khiến hắn phải chạy trốn thục mạng cho tới chân trời này. Sau giây phút bất ngờ, Nghĩa trừng trừng nhìn anh:
- Anh, tụi em nhớ anh lắm đó… Sao anh lại chôn thân ở cái nơi quê mùa này? Đại ca Chín Sảnh một thời lừng danh đâu rồi?
- Em thả linh mục ra đi. Ông ta cũng sắp về chầu Chúa rồi. Có gì nói chuyện với anh.
Hắn thả vị linh mục ra rồi tiến về phía anh. Anh đang ngoảnh nhìn linh mục già chạy về phía các thầy ở đầu băng ghế ngồi, hắn bất ngờ xoay người đá ngay vào mặt anh khiến anh ngã quỵ:
- Đứng lên anh, anh dạy em là phải mạnh mẽ lên mà. Đứng lên...
Hắn nghiêm giọng hét lớn, khi thấy anh lồm ngồm bò dậy, hắn bồi thêm một đá vào gáy của anh khiến đầu anh đập xuống nền nhà. Hắn mỉa giọng:
- Nhân nhượng với đối thủ là tàn nhẫn đối với bản thân... Anh từng dạy tụi em như thế mà!
Vừa nói vừa quay xuống phía các đàn em đang đứng. Tụi đàn em bất ngờ sau lần gặp lại đại ca cũ, giờ thấy đại ca mới đang xử đại ca cũ, tụi nó ngập ngừng chẳng biết nghe theo ai. Cứ đứng như trời trồng. Anh cũng gượng đứng lên:
- Đều là do lỗi của anh cả. Là do anh dạy em nên em mới thành ra như thế này.
Hắn ngẩng mặt cười nhạo.
- Vâng, xin cảm ơn lòng tốt của anh. Cả sự nghiệp của anh giờ đã thuộc về em rồi. Kẻ nào mạnh thì chiến thắng.
Hắn còn đang cười thì thình lình những lá bài từ đâu phóng tới, làm hắn nghiêng người tránh đỡ. Đó là những là bài mà hồi chiều anh nhặt ở trước sân nhà nguyện từ lũ nhỏ. Anh lao đến giựt lấy khẩu súng trong tay hắn. Nếu là ngày trước thì hắn chẳng phải là đối thủ của anh. Hai bên mãi giằng co trên cung thánh, làm các thầy và cả đàn em của hắn cũng muốn rớt tim ra ngoài. Bất ngờ, phía trong phòng thánh, bóng một người đồng phục xanh lá đang giương súng. Anh vừa kịp xoay người hất hắn ra. Một tiếng súng nổ, anh từ từ quỵ xuống, tay vẫn đang ghì chặt khẩu súng với hắn. Hắn toát mồ hôi trán, thất thần khi thấy máu ướt cả một vùng áo trước ngực anh. Anh công an kinh ngạc khi viên đạn xuyên trúng anh. Thấy anh công an đang thất thần trong phòng thánh, hắn giật mạnh súng định phản đòn, nhưng không tài nào rút súng ra khỏi tay của anh. Anh gào thét lên:
- Là lỗi của anh, Nghĩa ơi, là lỗi của anh.
Nói xong anh bóp mạnh cò súng, nòng súng đang quay về phía anh. Người ta nghe thấy ba tiếng súng nổ nữa cho tới khi nghe những tiếng lách cách bởi hết đạn. Anh ngã quỵ, nằm dài trên nền nhà. Hắn không tin vào những gì đang thấy trước mắt mình, đôi tay rung rung, khẩu súng rơi xuống nền. Hắn quỳ xuống trước anh, có giọt nước mắt trong khóe mi hắn:
- Tại sao... Tại sao anh làm như vậy?
Anh rán gượng nói:
- Lương tâm bảo anh... là do lỗi của anh.
Hắn cười to, rồi hắn lại khóc lóc thảm thiết:
- Tại sao... tại sao...
Hắn gào lên ai oán vang cả ngôi nhà nguyện dưới trời mưa tầm tã. Ngoài trời sấm chớp vẫn vang rền, gió ào ạt lùa vào qua các cánh cửa. Mọi người đều khóc, có cả mấy đàn em của hắn. Giọng anh thều thào:
- Bỏ súng xuống.
Nhìn đại ca đang nằm dài trên vũng máu, đàn em hắn xúc động lắm, miệng không ngớt gọi đại ca. Anh gào lên, làm máu trong ngực phun ra từ những vết đạn:
- Đại ca nói mà không nghe sao... Bỏ súng xuống!
Khi cái súng cuối cùng trên tay các đàn em của hắn rơi xuống nền thì công an từ phòng thánh và từ cửa lớn ập vào, vây bắt, còng tay tất cả và hắn cũng bị dẫn đi khi miệng vẫn còn lẩm nhẩm mấy từ “tại sao”.
Lúc này vị cha già cùng mấy thầy khóc sướt mướt đến bên anh. Anh đưa mắt lừ đừ nhìn vị linh mục già:
- Con đã sẵn sàng chịu Rửa tội.
Một thầy đứng gần đó, nhanh nhẹn lấy bình nước dùng dâng lễ đưa cho cha. Chỉ vọn vẹn một câu nói của vị linh mục, anh đã trở thành một người Kitô hữu. Mắt anh nhìn về phía Thánh Giá treo trên tường. Từ vị trí anh nằm, anh có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của Đấng chịu đóng đinh mà bình thường nếu nhìn từ phía trước, ta chỉ thấy vòng gai che kín khuôn mặt. Miệng anh mấp máy mấy lời. Chưa cần nghe hết câu, mọi người đã đón được lời anh nói, đó là lời của bài hát mà mọi người vẫn thường nghe anh hát. Mọi người cùng hát trong tiếng khóc than:
“Để con đem yêu thương vào nơi oán thù
Đem thứ tha vào nơi lăng nhục
Đem an hòa vào nơi tranh chấp
Đem chân lý vào chốn lỗi lầm.
...
Vì chính khi hiến thân, là khi được nhận lãnh.
Chính lúc quên mình, là lúc gặp lại bản thân.
Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ.
Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời.” (*)
Tiếng hát của mọi người xen lẫn tiếng gió rền, tiếng sấm nổ vang dậy của một vùng đồi núi. Đó là ngày anh ra đi.
* * *
Mấy tháng sau, vị linh mục nhận được một cuộc điện thoại của một anh công an quản lý trại biệt giam.
- Nhờ linh mục đến làm phép rửa tội cho một người ở đây.
Chính Nghĩa!
-------------------------------------------------------------------------------------
(*) Lời kinh Hòa Bình của thánh Phanxicô Assisi.
0 Nhận xét