* Anna Nguyễn Thị Hồng
Ngọc
(Gx.Tuy Hòa)
Mọi người được sinh ra, tôi cũng được sinh ra.
Rồi họ quấn quýt, cảm nhận hơi ấm của người mẹ, tôi cũng đã như vậy. Họ lắng
tai để nghe những tiếng nấc nghẹn ngào trong niềm vui sướng của bố mẹ, người
thân và tất nhiên là tôi cũng thế… Họ đưa mắt nhìn ngắm thế gian xinh đẹp vạn
màu, nhưng… sao trước mắt tôi chỉ có màn đêm? Tôi sợ… Mỗi khi như vậy mẹ thường
ôm tôi vào lòng và nói: “Khi một ai đó được sinh ra thì chắc rằng Thiên Chúa đã
có sẵn một chương trình riêng cho họ”. Giờ đây nghiệm lại cuộc đời mình, tôi
biết rằng: Được hiện diện trên cuộc đời này thật sự là một món quà vô giá mà
Thiên Chúa ban tặng cho tôi.

Ngày lại ngày, tôi lớn lên trong ánh mắt
thương hại của mọi người, cùng những câu trêu ghẹo xỉa xói của lũ bạn. Tôi đã
thu mình lại như con ốc nhút nhát nằm trong vỏ lúc nào không hay. Tôi luôn tự
trách bản thân: “Mình thật vô dụng! Chẳng có gì tốt đẹp, mình không nên có mặt
trên cuộc đời này!”. Cũng đã có lúc tôi muốn mình chết đi, kết thúc cuộc đời
đau khổ này. Cứ thế, tôi thả trôi những khát vọng được trở thành một con người
tử tế, nhưng rồi bạn biết không, một biến cố lớn đã xảy đến với tôi, đó là cả
một bước ngoặt, là cả một trời hồng ân Thiên Chúa đổ trên tôi. Các bạn muốn
nghe câu chuyện của tôi chứ?
Tên tôi là Bác-ti-mê, tôi bị mù từ lúc mới
sinh. Như tôi đã kể về cuộc đời bất hạnh của mình, tôi đã sống gần hết quãng
đời mà không có chút niềm tin nào, để mặc cho dòng đời đưa đẩy. Tôi hành nghề
ăn xin mong kiếm chút đồng lẻ nuôi thân từ túi tiền của người qua đường, đôi
khi tôi lại cảm thấy mình “may mắn” khi bị mù, ngồi không cũng có tiền mà (thật
là một suy nghĩ ngu ngốc). Ngày nào cũng vậy, tôi chọn một xó xỉnh có đông
người qua lại, miệng bắt đầu ngân nga bài ca bất hủ: “Ớ bà con cô bác giúp đỡ
cho tôi xin đồng!”. Rồi lâu lâu có tiếng leng keng của mấy đồng xu rơi vãi, tôi
lượm lặt, cất dành. Nói chứ làm cái “nghề ăn xin” này cũng hóng hớt được nhiều
chuyện lắm, chuyện trên trời dưới đất, tiếu lâm kinh dị gì tôi cũng biết tất!
Vào một ngày “đẹp trời” (đen thui) nào đó, tôi nghe ngóng được câu chuyện về
Đức Giêsu, người làng Nazaret, ông ta chữa được mọi thứ bệnh hoạn tật nguyền kể
cả việc làm cho kẻ chết sống lại. Và rồi từ cái ngày “đẹp trời” đó, nhem nhóm
trong tôi một hy vọng…

Đôi chân tê rần vì ngồi quá lâu, tôi bước
những bước xiêu vẹo, chập chững như người tập đi. Mọi người đang nhìn chằm chằm
vào tôi. Tôi nhớ ngày còn nhỏ bị bạn bè chọc ghẹo, gàng chân cho tôi ngã soài,
mặt mũi toàn những cát, vết trầy xước thì đầy mình, bọn chúng cười hả hê khi
thấy tôi bất lực chẳng làm gì lại được chúng. Còn lời dạy của mẹ sao giờ lại
văng vẳng bên tai: “Mặt trời màu đỏ, cái lá màu xanh, đám mây màu trắng, mái tóc
màu đen”… Không hiểu sao lúc đó những kí ức đau buồn, tủi hổ và cả giây phút
tôi được sống hạnh phúc bên gia đình ùa về không ngơi, nước mắt tôi chực trào
rưng rưng. Có chút khác lạ, tôi không thấy sợ hãi cho dù tôi đang đứng trước
mặt rất nhiều người, họ nhìn thấy tôi còn tôi thì không, tôi đã sống quá lâu
với việc thu mình như một con ốc. Tôi bước đi… trong bóng tối… tiến đến gần
Người.
Một giọng nói ấm áp vang lên: “Anh muốn tôi
làm gì cho anh?”. Lòng tôi vui như mở hội, như con mèo mù vớ được con chuột
sống, Người hỏi tôi mà sao tôi thấy như Người đã nhìn thấu tâm can tôi vậy. Tôi
liền đáp: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được”. Tiếng râm ran xung quanh lại
nổi lên: “Thằng này ngu, mù bẩm sinh mà đi đòi sáng mắt”, “Đã mù rồi lại còn
điên, tội ghê!”… Tôi nghe nhưng chẳng có chút chột dạ nào nữa cả, tôi đang nín
thở chờ tiếng nói ấm áp ấy lại vang lên. Người trả lời tôi: “Anh hãy đi, lòng
tin của anh đã cứu anh!”. Người vừa dứt lời thì… các bạn có biết chuyện gì đã
xảy ra không?
Vâng, ngày hôm đó là một ngày rất rất đẹp
trời, ngày Thiên Chúa tuôn đổ hồng phúc trên tôi. Ôi! Làm sao tôi có thể diển
tả thành lời cho bạn hiểu sự sung sướng của tôi lúc ấy nhỉ? Nhờ lời Người phán
mà mắt tôi đã được sáng, tôi thật diễm phúc khi điều đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn
mặt phúc hậu của Đấng Cứu Tinh, kể từ đây Người là ánh sáng của cuộc đời tôi.
Người nhìn tôi, tôi nhìn Người, cái nhìn trìu mến đó tôi nguyện suốt đời không
quên. Đám đông lại xì xào với nhau, tôi chẳng thèm nghe nữa. Người quay lưng
bước đi hòa mình vào dòng người chen chúc, mắt tôi cứ ngóng theo dáng Người,
đôi chân tôi bị cuốn theo con đường Người đi lúc nào không hay. Suốt chặng
đường tôi đi theo Người, tôi nhận ra rằng Người không chỉ đã cho tôi ánh sáng
thế gian mà Người còn cho tôi ánh sáng của tâm hồn. Một thứ ánh sáng tinh tuyền
tồn tại ngay trong mỗi con người và chỉ có bản thân họ mới biết nó sáng ở mức
độ nào. Có những người có đôi mắt tinh tường như mắt báo trong đêm nhưng tâm
hồn họ thì lại mù lòa, điều đó còn khốn nạn hơn cả việc mù đôi mắt xác thịt.
0 Nhận xét