* Anna Thái Thị Thu
Giang (Gx.Cây Rỏi)
Đêm...
Miền quê yên ắng một cách lạ thường, vầng
trăng rọi qua khung cửa sổ như muốn bắt chuyện cùng tôi. Một cơn gió thoảng nhẹ
làm mát rượi, tạo nên một không gian yên bình.
Tôi rất thích mỗi khi đêm về. Đó là thời gian
tôi trò chuyện với trăng, với gió. Đêm về, lòng tôi lắng xuống, suy nghĩ về
tương lai, về mọi việc xảy ra trong ngày, hay thậm chí cả trong quá khứ xa xôi
nữa.
Trước đây, tôi là người nhút nhát, rụt rè, làm
việc gì cũng chậm chạp và không đâu vào đâu cả. Tôi tự đặt mình vào một lớp “vỏ
bọc” khó cởi. Bởi thế nên tôi luôn cần có người bên cạnh dìu dắt nâng đỡ. Người
đó là chị hàng xóm, một người tôi quý trọng. Tình cờ một lần chị đã giới thiệu
và hướng dẫn cho tôi cùng chị tham gia cuộc thi “Sáng tác văn thơ Lm Đặng Đức
Tuấn” do Giáo phận tổ chức. Tôi thấy hay hay nên gật đầu nhận lời.Từ đấy tôi
dần thay đổi mình...
Thấm thoát đã nhiều năm trôi qua, đúng là thời
gian không chờ đợi bất cứ ai mà! Tính đến nay tôi đã tham gia cuộc thi ấy được
4 năm rồi. Có thể chưa lâu nhưng đủ để tôi nuối tiếc nhiều kỉ niệm. Vẫn còn nhớ
cái năm đầu tiên tham gia, bối rối làm sao! Tôi bắt đầu nghi thức nhập trại
cùng với nhiều gương mặt lạ lẫm ở nhiều nơi, nhiều lứa tuổi khác nhau. Sự đông
đúc càng làm tôi khép mình lại, cảm giác sợ sệt càng nhiều thêm. Trong suốt
thời gian trại, tôi thờ ơ với các sinh hoạt mà ban tổ chức đua ra, chỉ biết nép
mình một góc và nhìn mọi người. Bởi lí do đơn giản: Tất cả đều xa lạ. “Sao mọi
người quen biết nhau hết nhỉ, hòa đồng với nhau nữa chứ. Trên gương mặt ai nấy
đều tràn đầy năng lượng, và tỏ vẻ rất thân thiện”. Riêng tôi cứ đờ người ra.
Bất chợt, một cô có vẻ trạc tuổi với tôi, chạy đến đập vào vai:
- Này bạn, vào sinh hoạt chung cho vui đi!
- À, ừm...- Tôi lúng túng đáp lại.
Chị “hàng xóm” thấy thế thêm lời thúc giục:
- Giang, em lại đây giao lưu với mọi người nè!
- Vâng, em tới đây...- Tôi vừa đi vừa đáp theo
quán tính.
Lúc đầu có chút ngại ngại, nhưng rồi tôi hòa
mình vào đám đông ấy lúc nào không hay. Những bài ca sinh hoạt cùng những trò
chơi vui ơi là vui. Tất cả làm tôi thấy hào hứng, tinh thần hăng hái từ đâu
trỗi dậy trong tôi rất mãnh liệt (chắc là từ năng lượng lan tỏa của các bạn
trại sinh đầy nhiệt huyết). Dường như tôi đang thích nghi dần và dần thoát ra
khỏi lớp vỏ bọc của chính mình...
Cứ thế, tôi tự rèn luyện và duy trì tinh thần
ấy qua các hội trại kế tiếp. Tham gia năm thứ hai, năm thứ ba, rồi năm thứ tư
cho đến hôm nay, khi nhận được chủ đề: Viết về những sự biến đổi đời sống và
cách sống của bản thân khi tham gia “Hội trại-Hành hương Đặng Đức Tuấn”, tôi
mới thật sự cảm nhận được sự thay đổi của mình. Tôi đã lột bỏ được lớp vỏ bọc
do chính tôi tạo ra... Sự thay đổi lớn đó cũng chính nhờ các dịp Hội trại được
tổ chức hằng năm của cuộc thi, tôi học được nhiều thứ quý giá, tôi cảm nhận
được tinh thần đồng đội qua học cách hiểu nhau, yêu thương nhau như Chúa Ki-tô
đã dạy, cảm nhận được tình huynh đệ... Và hơn hết tôi được trau dồi nhiều kiến
thức văn thơ bổ ích, làm hành trang cho việc tuyên xưng Đức tin, ca khen và đem
Chúa đến với mọi người...
Vầng trăng đã lên cao, tôi ngước mắt nhìn mà
lòng thầm cảm tạ: “Lạy Chúa, cảm ơn Ngài đã thay đổi con người con, đưa cuộc
đời con lật sang trang mới để cuộc sống này mỗi ngày đối với con trở nên thật ý
nghĩa!”.
Nguyện xin Chúa luôn dõi bước theo con trên
đoạn đường phía trước, để con có thêm sức mạnh mà mang yêu thương đến muôn nơi
và vững bước trên đường truyền giáo.
0 Nhận xét