* Maria Kiều Nguyễn
Yến Nhi (Gx.Cây
Rỏi)
Chẳng hiểu tại sao mỗi khi nước mắt tuôn rơi,
tôi thật sự nhớ mẹ, nhớ ngoại – những “người đẹp” trong lòng tôi. Mỗi người đều
có một thần tượng trong trái tim mình, tôi cũng thế, người đẹp lòng tôi chính
là ngoại – người phụ nữ đã nuôi nấng tôi từ lúc lọt lòng mẹ cho đến giờ đã là
cô gái tuổi 24. Và “người đẹp” cũng là tên gọi thân thuộc mà tôi đặt cho cho bà
ngoại thân thương của tôi.
Thật sự tôi rất sợ đến cái ngày đó, ngày mà “cô
gái xinh đẹp ngoài 70” ấy ra đi mãi mãi, nên mỗi ngày tôi chỉ cầu xin một điều:
Xin Mẹ gìn giữ và chở che ngoại. Ở cái tuổi vừa đủ để trưởng thành này, tôi muốn
kể rất nhiều về tuổi thơ bên ngoại. Đó là những ngày chỉ có chơi, ăn và học,
chả phải làm bất cứ thứ gì. Chơi thì cũng được “người đẹp” cưng đến nỗi đầu tư
cho nguyên bộ đồ hàng, còn bày cho tráng bánh tráng bằng cái lò tự chế bé xíu.
Ăn thì toàn những món ngon, ngoại nấu thì bao giờ cũng ngon miễn bàn luôn! Đi
học về, tôi chỉ có việc ăn ngủ, không quét nhà, giặt đồ hay rửa chén gì cả.
Được cưng quá nên tới giờ vẫn ế chưa có chồng được! Bởi vậy “người đẹp” hay thủ
thỉ: “Con cháu nhà người ta thì lấy chồng ầm ầm, còn nhà mình chờ hoài mà chẳng
thấy”. Tôi cũng chỉ biết cười trừ rồi kiếm chuyện chọc ngoại cho qua với lý do:
“Tại ai đó cưng quá nên giờ đâu biết làm cái chi đâu mà có chồng. Với lại có
chồng rồi ai đâu chọc ghẹo cho người đẹp vui cơ chứ!”.
Cho đến giờ tôi lại đi học đi làm xa, “người
đẹp” thì giờ không còn đi lại được nữa. Một đứa cháu xa nhà chỉ biết cầu nguyện
và luôn ngoan để mãi là niềm tự hào của ngoại, và để ngoại không buồn thôi. Ba
năm ngoại nằm một chỗ, không còn gọi tôi dậy mỗi sớm mai để đi lễ 5 giờ như xưa
được nữa, không còn nấu các món ăn vào những dịp lễ bổn mạng, và rất nhiều điều
không thể làm được nữa. Đến cái ước muốn đơn giản là đi đến nhà thờ mỗi khi
nghe hồi chuông thánh đường vang lên, chỉ một lần thôi cũng được, nhưng có lẽ
ước nguyện đó chỉ thực hiện được khi vâng theo tiếng Chúa gọi mà về với Ngài.
Hơn nửa năm ngoại không còn ăn uống được bất cứ thứ gì, sữa và Mình Thánh Chúa
là nguồn dinh dưỡng duy nhất, nên thật sự con rất sợ tới ngày đó, ngày mà “người
đẹp” được tới nhà thờ lần cuối để đi theo tiếng gọi của Chúa trên quê trời. Đời
người rồi ai cũng phải ra đi theo đúng quy luật cuộc sống “sinh-lão-bệnh-tử “, nhưng
thật sự tận đáy lòng con vẫn muốn ngoại ở mãi với con, để con được giận hờn,
làm nũng với ngoại, để con luôn có một người đứng sau và ủng hộ con trong mọi
việc. Dù sai hay đúng “người đẹp” vẫn động viên con cố gắng, dẫu cho mọi người
không đồng ý nhưng ngoại vẫn cho phép con thất bại để mạnh mẽ, để trưởng thành
và lớn lên bằng chính kinh nghiệm bản thân mình. Có lẽ vì sống với ngoại từ lúc
lọt lòng mẹ tới giờ, nên với con ngoại là tất cả. Nhớ lúc bé mỗi lần về nhà ba
mẹ chơi, ăn cơm tối với ông bà nội, ba mẹ và mấy đứa em xong là con đòi về
ngoại. Lúc đó cũng chừng 8 giờ tối rồi, mẹ bảo đi ngủ đi rồi mai dẫn về, thế
nhưng con nhất quyết ngồi đó khóc cho đến khi nào chở con về với ngoại mới
thôi.
Hôm nay ngày của Mẹ, con tham dự thánh lễ Thiếu
Nhi, kết thúc thánh lễ Cha phó đã cho phát một đoạn phim để nói về tình thương
của mẹ dành cho con cái, dù con không ngoan ngoãn, hay trách móc nhưng mẹ vẫn
hy sinh tất cả cuộc đời cho con. Con đã khóc và nhớ ngoại, một người phụ nữ
suốt đời vì con cháu, một người luôn tận tâm cho công việc nhà Chúa. Một mùa hè
nữa lại đến, cảm ơn ngoại đã cho con những ngày hè đầy yêu thương, cảm ơn vì đã
đến trong cuộc đời con, cảm ơn vì những hy sinh trong suốt bao năm tháng nuôi
nấng con. Nguyện xin Chúa và Mẹ Maria luôn bên ngoại trong những đau đớn của
bệnh tật thể xác, và gìn giữ linh hồn ngoại luôn mãi. Con nhớ Ngoại – “người
đẹp” của lòng con!
0 Nhận xét