* Maria Nguyễn Thị Mỹ
Kiều (Gx.Cù Lâm)
Nó chạy ra khỏi nhà giữa cơn mưa tầm tã... Mưa
ào ào xối xả đập vào khuôn mặt nó... Mưa và nước mắt quyện làm một với nhau mặn
đắng. Gió từng cơn rít lên. Chớp nháy liên hồi. Chân đất lang thang, đầu tóc và
người nó ướt sũng, lạnh run…
Ngoài đường chẳng có xe cộ qua lại, cũng chẳng
thấy có một bóng người nào. Trong bụi cây trước mặt chợt có tiếng kêu rên thảm
thiết, nó tiến lại gần vạch bụi cây ra và thấy... Á! Hai con mắt sáng trưng
đang nhìn nó, một chú chó con đang run cầm cập vì lạnh. Tội nghiệp! Nó dang tay ôm lấy chú chó con vào lòng. Nằm
trong vòng tay của nó chú ngoan đến lạ, chẳng phải là chủ thế mà nằm im thin
thít...
Từ đằng xa nó nghe tiếng chó sủa... Càng gần..
Càng gần... Trong ánh đèn đường lờ mờ nó thấy có một con chó đang chạy hết bụi
này đến bụi kia và liên tục sủa... Nghe tiếng sủa, chú chó con tự nhiên vẫy
đuôi và rên lên...Vừa rên chú vừa ngước nhìn nó rồi lại nhìn về phía trước.
Chắc là mẹ nó rồi, mất con nên đã lặn lội dù trời mưa, mặc cho thân mình ướt sũng
cũng phải tìm cho ra đứa con của mình. Con chó ấy tiến lại gần, nó hạ chú chó
con xuống đất... Ngay lập tức cả hai mẹ con cùng sà đến bên nhau vẫy vẫy đuôi
mừng rỡ.
Nó lại nghĩ đến mình... Nghĩ đến đứa con còn
ngây dại trong bụng nó... Đứa trẻ đó đâu có tội tình gì! Chỉ là lỗi do nó và
hắn... Không! Đứa trẻ không việc gì phải chết, đến cả loài chó nó còn biết
thương con cơ mà! Vậy mà... Gia đình nó vì cái sĩ diện mà bắt nó phải bỏ cái
thai ấy... Mặc cho nó khóc lóc nài xin họ vẫn kiên quyết không giữ lại. Một là
chọn bố mẹ... Hai là chọn đứa con. Nhiều lần nó cãi nhau với bố mẹ nó về chuyện
ấy... Và đêm nay cũng vậy... Mẹ bảo nó quyết định nhanh để bà dẫn đi phá, bởi
nếu không phá bây giờ thì thai nhi sẽ một ngày lớn và khi ấy rất nguy hiểm cho
nó. Gia đình nó là một gia đình Công giáo, bố nó là một chủ tịch Hội đồng giáo
xứ, mẹ nó cũng là một bà biện của giáo khu... Cả bố mẹ nó đều hiểu rõ phá thai
đồng nghĩa với việc giết người, là một tội cực nặng... Vậy mà vì danh dự, vì cái
mà họ cho là sĩ diện đã ép nó phải bỏ cái thai này.
ó, một cô bé vừa tròn 18 tuổi, cái tuổi đẹp
và đầy mộng mơ với biết bao hoài bão đang ấp ủ. Vậy mà vì một chút lỗi lầm
trong tình yêu, nó đã đánh mất đi phẩm giá của mình. Chàng trai mà cô đem lòng
yêu thương lại là một kẻ khốn nạn. Khi biết tin cô có thai thì hắn đã không
thừa nhận và còn cặp bồ với một cô bạn học chung trường... Quá phẫn uất, nó
muốn chết ngay lúc đó, nhưng đứa con
trong bụng là nguồn sống của nó, là động lực để nó tiếp tục sống. Nó lấy hết can
đảm để nói chuyện với bố mẹ. Nghe xong, bố mẹ nó chửi bới và nhục mạ nó vô cùng
nhưng nó vẫn chịu đựng, chỉ mong họ chấp nhận đứa con trong bụng nó mà thôi.
Nhưng rồi sao?
Mở cánh cửa và bước vào phòng, nó lấy vài bộ
đồ bỏ vào túi xách cũ, thu dọn căn phòng sạch sẽ rồi bước ra cửa trong đêm tối.
Ba năm sau...
Đứa trẻ ngày nào trong bụng nó giờ đã là một
cậu nhóc bụ bẫm bước từng bước chập chững trên sân. Có một bà mái tóc hoa râm, một
ông mái tóc muối tiêu đang vui đùa cùng cậu nhóc ấy. Trong căn nhà ấy sau ba
năm vắng lặng tiếng nói, tiếng cười thì giờ đây khắp căn nhà như có sức sống
trở lại, ấm áp hơn, tiếng cười râm ran từ trong nhà ra tới đầu ngõ...
0 Nhận xét