Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

Chuyện Đứa Con Hư

* Anna Nguyễn Thảo Nhi (Gx.Trường Cửu)

         

         Tuy nhà không giàu nhưng ba mẹ tôi bao bọc tôi kĩ lắm, chẳng bao giờ tôi phải động vào những công việc khiến bàn tay của mình phải ửng đỏ lên cả. Ai cũng bảo tôi giống “tiểu thư”, từ bạn bè cho đến người thân, từ lớn đến bé đều mỉa mai tôi như thế. Hồi nhỏ tôi thích nghe như thế lắm, và tôi cũng tập cho bản thân mình có phong thái một tiểu thư thực sự.
Từ ngày mẹ có em bé, tôi yêu em bé lắm! Tôi có em, tôi sẽ không cô đơn nữa, tôi nghĩ mình sẽ luyện cho cu cậu trở thành một tiểu thiếu gia để hợp với tôi là tiểu thư. Nhưng ba mẹ dần lơ tôi đi, chỉ biết ôm lấy em bé suốt ngày. Ba mẹ hết thương tôi như trước rồi. Lúc nào cũng bắt tôi phải nhường em thứ này, nhường em thứ kia. Tôi bắt đầu thấy ghét em bé! Từ bỏ ý định luyện nó thành “tiểu thiếu gia”, thay vào đó tôi sẽ biến nó thành “ôsin” của tôi. Tôi cố ý hành hạ nó hết lần này đến lần khác. Mẹ bảo tôi cho em bú sữa thì tôi đổ trên người nó, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở tôi. Trông em thì lại chọc cho em khóc, em quăng đồ của tôi thì tôi đánh vào mông rồi bỏ vào kho mặc cho nó khóc thét. Mẹ vô cùng tức giận, đánh tôi rất nhiều và nhốt vào kho. Lần đầu tiên tôi bị mẹ đánh nên cảm thấy rất sốc. Tôi đã khóc và cầu xin mẹ mở cửa nhưng mẹ chẳng tha thứ cho tôi. Bóng tối là thứ đáng sợ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi bắt đầu ghét mẹ vì mẹ không thương tôi như trước nữa mà thương em hơn. Trong lúc hoảng sợ, tôi đã cầu nguyện với Chúa rằng Chúa hãy trừng trị mẹ vì tội không công bằng. Cũng bởi vì lòng đố kị đã khiến cho lý trí của tôi đi hướng sai lệch với ý Chúa muốn là phải thảo kính cha mẹ mình. Tôi không còn yêu mẹ nữa. Và cơn ác mộng bóng tối cứ bám theo tôi mãi, chẳng dứt vào mỗi giấc ngủ.
Theo thời gian, tôi dần lớn lên trong sự ganh ghét. Tính “tiểu thư” của tôi vẫn chưa thay đổi, vẫn không muốn động tay vào công việc nhà. Còn thằng em tôi thì ngược lại, ai cũng khen nó là con trai mà giỏi việc nhà, ngoan ngoãn. Phải sống chung nhà với nó, gặp nó mỗi ngày tôi lại càng ghét nó thêm. Tôi luôn bày trò, sai bảo nó làm rất nhiều việc cho tôi. Chắc nó ghét tôi lắm nhưng sao vẫn im lặng và không dám ho he gì với tôi dù chỉ một cái trừng mắt. Tôi vẫn luôn lầm tưởng những điều đó là do Chúa làm theo những gì tôi cầu xin. Lúc đó tôi chỉ biết nghĩ rằng chỉ có Chúa mới yêu tôi thôi, còn lại chẳng ai quan tâm tôi cả.
Nếu có người bất chợt hỏi tôi về công việc của mẹ chắc tôi đứng hình, bởi tôi chẳng biết mẹ làm công việc gì để nuôi gia đình trong khi ba thì thất nghiệp. Nhưng tôi cũng chẳng buồn quan tâm làm gì vì mẹ chẳng yêu tôi mà. Ở trường, tôi oách lắm! Bạn bè vây quanh, nịnh nọt tôi vì tôi hay dẫn lũ nó đi ăn hàng. Thế mà ở trường vui hơn ở nhà, cứ mỗi lần nhìn thấy bản mặt thằng em là thấy khó chịu. Nhiều lần ba khuyên tôi nên thương em nhiều hơn nhưng những điều đó chẳng tồn tại trong tâm trí tôi. Tôi càng ngày càng hách dịch và lên mặt. Đến hàng xóm cũng thấy khó chịu, tôi vẫn không quan tâm.
Mấy hôm sau, tôi cố ý tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ chủ yếu để sai vặt thằng em. Mặc dù biết nó ngày hôm sau có mấy bài kiểm tra nhưng vẫn muốn hành xác nó. Kế hoạch không thành khi mẹ đi làm về sớm, chuẩn bị tất cả và bảo nó lên học bài. Không cam tâm nhưng cũng đành chịu. Khi bạn tôi đến, mẹ muốn lên xem thử bạn bè tôi chơi như thế nào nhưng tôi sợ tụi bạn thấy được vẻ quê mùa của mẹ nên mới đẩy mẹ xuống bếp và trách:
- Ở dưới bếp được rồi, mẹ lên nhà chi vậy?- Tôi dùng dằng.
- Mẹ không thể biết con chơi với ai à? Hay con…
- Con mắc cỡ lắm, con chơi với ai mẹ cứ mặc kệ con, đừng quan tâm làm gì, mẹ lo việc của mẹ kìa. Con lên chơi với mấy đứa…
- Con này, mẹ chỉ sợ con chơi với mấy đứa hư hỏng.
- Mẹ không thương con thì thôi chứ đừng làm con mất mặt…
Nói xong tôi quay phắc đi, bỏ mặc phản ứng của mẹ. Lúc lên nhà, lũ bạn hỏi tôi:
- Bà đó mẹ mày hả?- Tụi nó ngó vào bếp.
- Điên hả? Ôsin nhà tao đó… Bây nhiều chuyện quá, lo ăn uống kìa, cần gì cứ bảo bà ấy lấy.
Tôi đâu biết rằng những câu nói vô ý đó đã động chạm sâu sắc đến trái tim mẹ. Tôi cũng đâu ngờ là thằng em tôi cũng nghe được đoạn nói chuyện đó. Vì quá xúc động nên bất ngờ mẹ thả khay ly đang cầm trên tay, mẹ ngã xuống. Những mảnh vỡ của ly đã đâm vào da thịt của mẹ làm rỉ máu, máu chảy nhiều lắm, và không ngừng. Thằng em chạy đến đỡ mẹ và khóc òa. Tôi run lẩy bẩy, lũ bạn lao nhao xuống bếp. Tôi liền đuổi tụi nó về hết. Thằng em vừa mếu máo vừa thét:
- Chị có thương mẹ không vậy? Chị làm mẹ chảy máu rồi này, mẹ bị bệnh máu khó đông đấy. Đúng, chị chẳng nói sai tý nào, mẹ đúng là làm ôsin đấy, mẹ chịu làm ôsin để kiếm tiền cho chị em mình học đấy. Chị độc ác lắm! Em ghét chị…
Tôi ngồi sụp xuống như người vô hồn. Sao tôi chẳng biết gì cả? Tôi run rẩy gọi xe cấp cứu. Ba bị bệnh, nghe ồn ào nên ra khỏi phòng nhưng lại chứng kiến cảnh đau thương này, ba rơi nước mắt đau lòng. Ba nhìn mẹ, rồi như muốn nói gì đó với tôi:
- Con à! Con có biết là…
- Đừng…- Mẹ can lại dù đang rất mệt.
Đến bệnh viện, tôi thầm nguyện với Chúa sẽ bảo bọc mẹ tôi. Tôi hối hận vô cùng vì lúc trước đã xin Chúa trừng trị mẹ. Tôi lại khóc, khóc như hồi còn bé. Tôi không muốn có thêm cơn ác mộng nữa. Bác sĩ bảo mẹ tôi cần truyền máu, tôi xin được lấy máu tôi truyền cho mẹ.
Sau khi xét nghiệm, bác sĩ bảo tôi là máu không trùng nên không thể truyền, cần kiếm gấp một người khác chứ không kịp nữa rồi. Tôi như chết lặng, tôi là ai? Tôi phải làm sao để giúp mẹ? Điều hôm trước mẹ không cho ba nói có lẽ nào là sự thật về thân phận của mình. Tôi không phải con ruột của ba mẹ. Chẳng lẽ, mẹ yêu tôi đến mức cam chịu những gì tôi đã làm sao? Tôi vô tâm quá, tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng lại ngập ngừng trước cửa phòng không dám vào. Em tôi, nó nắm tay tôi và đi thẳng vào chỗ mẹ. Lần đầu tiên tôi có cảm giác chị em với nó. Chắc là tôi thương nó rồi, nhưng lúc nhận ra thì chẳng phải là ruột thịt. Tôi nắm chặt tay mẹ và quì sấp:
- Con xin lỗi mẹ, con hư quá đúng không mẹ? Con biết hết rồi, con biết mẹ đã yêu con như thế nào rồi. Con có biết quá muộn không mẹ? Mẹ ơi,con xin lỗi mẹ…
- Con có ghét mẹ nữa không?- Mẹ thì thào.
- Không, mẹ ơi! Con yêu mẹ mà.
- Mẹ cảm ơn con, chưa muộn đâu con gái yêu của mẹ. Cảm ơn Chúa vì con đã nhận ra điều con mới biết đi…
Khi có thứ gì đó thì nên trân trọng, đừng để khi sắp mất đi rồi mới nuối tiếc, rồi cố gắng giữ lại. Vậy nên hãy yêu mẹ mình khi còn có thể. Hãy luôn yêu thương và cầu nguyện với Chúa để Ngài gìn giữ những người thân xung quanh mình. Hãy nhớ lấy!


Đăng nhận xét

0 Nhận xét