Bùi Thị Minh Ân
Đêm nay có lẽ là đêm lạnh nhất của mùa Đông trên đất Hà Thành. Lúi húi gom những hộp xi đánh giày, chiếc giẻ lau, bàn chải, bỏ gọn gàng vào thùng; thằng bé Khôi khoác chiếc áo mỏng te chạy thật nhanh về nhà để còn kịp đến nhà thờ dự lễ Giáng Sinh.
-Á!!! Khôi la toáng lên khi vấp phải một vật gì đó ở giữa đường.
Cúi xuống, nó chạm phải cái gì lạnh lạnh.
-Bà ơi, sao giờ này bà còn ngồi ở đây? Con bà đâu? Cháu bà đâu? Sao lại để bà co ro, lạnh lẽo đến thế này?
Khôi cởi chiếc áo khoác mỏng mà nó đang mặc trên người để choàng cho bà cụ. Biết làm sao bây giờ, Khôi dìu bà cụ về nhà mình. Đốt một đống lửa ở giữa nhà như cái cách nó vẫn làm để xua đi cái giá lạnh của đêm Đông, Khôi dìu bà cụ đến sưởi.
Ngoài kia, sương vẫn rơi, gió vẫn rít lên từng hồi.
Vốn đã nghèo, nhà cũng không còn gì để ăn ngoài vài mẩu bánh mì nho nhỏ. Nhưng bà cụ đã già, răng cũng không còn, làm sao làm ăn được bánh mì đây? Nhìn bà vừa đói, vừa lạnh đến run người, Khôi thương lắm. Nó chợt nhớ, hồi chiều lúc đánh giày có được bà khách Tây bo cho vài đồng lẻ, nó nghĩ chắc đủ để nó mời bà một ly sữa nóng đêm nay. Thế là Khôi vội chạy thật nhanh ra ngoài hàng mua cho bà một ly sữa nóng… ngoài trời mưa bay bay.
Đêm nay, chuông giáo đường lại vang lên, gợi cho Khôi nhớ về hai ngàn năm trước, cũng bị người đời xa lánh, cũng lạnh lẽo và cô đơn như bà cụ mà Khôi gặp bên đường.
Quỳ bên máng cỏ trong cái lạnh buốt giá của đêm đông, khẽ ngước nhìn lên Hài Nhi thơ bé, Khôi thỏ thẻ cùng Ngài:
“ Chúa hỡi, Chúa ơi, con có gì để dâng Ngài đêm nay.”
Hài Nhi Giê- su nhìn Khôi trìu mến như muốn nói cùng Khôi:
“Con đã dành cho Ta món quà quý giá nhất, con đã làm tất cả vì Ta.”
Giữa cái giá lạnh của đêm đông, sao nghe lòng ấm lên đến lạ.
0 Nhận xét