Phương Uy (Phan Thiết)
Những âm khúc rối loạn nhảy múa trên cung đàn mùa đông
Em khép vạt ơi à mùa cội
Nỗi cô đơn được giấu kỹ trong hốc mây trần trụi
Nảy mầm nanh nọc kêu hoang.
Trên ban – công nhà ai mới nở nụ hồng vàng
Để sân rêu xưa mùa vui trễ hẹn
Chiều đông lưng chừng khúc hoan ca gãy vụn
Từng cọng gió gầy buộc mùa rưng rức lên men.
Anh tiễn mình vào trong bóng đêm
Giấu cơn nhớ vào trong lãng quên rất vội
Nỗi buồn tự động chui vào chỗ nấp bên bức tường hấp hối
Thút thít những biệt âm không lời
Đêm môi đau rũ rượi
À ơi…
Ngực mù lênh đênh lệ
Không em.
Anh tiễn mình đến quá nửa quãng đường mùa đông
Bằng chuyến xe của gió
Vẽ hình em bằng khói thuốc không chân dung nên mờ nên tỏ
Nắng gọi ngày cho đêm muộn thêm đen.
Nhốt nỗi nhớ nhung vào bản giao hưởng đêm
Gảy lên khúc du ca để nỗi buồn bay ra khỏi cung lòng chật hẹp
Phiến môi trầm vẽ hình parapol bán nguyệt
Gió lùa tóc rối chông chênh.
Anh tiễn mình đến những sáng mờ sương
Nụ cười sớm mai có chôn được nỗi buồn của gió?
Tìm chút bao dung trong rạng ngời của hài nhi trên máng cỏ
Thả những khắc khoải bời bời theo biệt âm của nỗi nhớ li hương.
0 Nhận xét