Mạc Tường
Ta theo em chiều nay về Nước Mặn
Đứng bên thềm, nghe kể chuyện ngày xưa
Chuyện bốn trăm năm kể mấy cho vừa
Trang giáo sử đẫm mồ hôi, đẫm máu
Đời trước - đời sau, tổ tiên - con cháu
Người nối người, đất vỡ vạc sinh sôi
Có lúc trở trời, đất chịu mồ côi
Bao bách hại, gẫm mùa Thương chén đắng
Đất Quảng Nam rùng mình cơn địa chấn
Dưới nắng ngời lời nguyện gẫm yêu thương
Vung nhát cuồng đao, máu nhuộm pháp trường
Mưa tức tưởi, Mằng Lăng đêm bạc trắng
Nước sông Gò Bồi bỗng dưng mằn mặn
Biệt ly hề, nước mắt ngược vào trong
Vĩnh Thạnh đêm nao cây cỏ khóc ròng
Trăng đỏ ối, rưng rưng lòng Chiên Mẹ
Tan tác đàn con, giáo đường quạnh quẽ
Lũy tre xanh Gò Thị khuất xa dần
Đường khổ hình, Trùm Cả nguyện hiến thân
Giờ lâm tử ai người không kinh hãi
Đòn vọt, cùm gông, đầu rơi, máu chảy
Có lúc tưởng chừng không thể vượt qua
Cơn lũ dài, đồng ruộng đẫm phù sa
Cho bông lúa ngậm đòng dòng sữa Thánh
Vàng tít chân trời, cò bay thẳng cánh
Mùa gặt về rộn rã khúc linh ca
Chuông nhà thờ quyện bến nước, cây đa
Chiêng cùng trống hòa câu kinh, ý lễ
Bốn trăm năm, muôn nghìn nhành vạn tuế
Đã trổ sinh nơi mảnh đất cỗi cằn
Bột đã dậy men, lửa đã thử vàng
Ôi! Nước Mặn – Quy Nhơn – bi hùng sử.
__________________________
0 Nhận xét