Đôminicô Nguyễn Đình Văn (Giáo phận Qui Nhơn)
Độp…Độp…Độp…
Mưa, đã mưa rồi! Cơn
mưa xuân đầu tiên đã đến mang theo không khí mát mẻ cho mọi người. Mưa không to
cũng không quá nhỏ. Mưa đủ để làm cho cây lá đâm chồi nảy lộc. Mọi người mừng
vui hớn hở, vì rồi đây sẽ được mùa một cách tốt đẹp trong sự quan phòng và yêu
thương của Thiên Chúa.
Nó ngồi một mình
trong căn phòng to rộng trên lầu hai. Nó ngồi nhìn ra cửa sổ khá lâu nhưng
không hề để ý những cảnh vật xung quanh mình đang thay đổi. Tách cà-phê sữa
nóng đã hết từ lâu nhưng vẫn còn nằm trong đôi tay của một chàng trai vừa bước
sang tuổi mười tám được hai ngày. Cái nhìn xa xăm nhưng trong lòng lại mang nhiều
cảm xúc. Chiếc ti-vi phát sóng tiểu phẩm hài vẫn còn chưa tắt. Nhưng điều đó
cũng không thể đủ để làm cho con người ta vui và trưởng thành hơn được. Có lẽ
nó đang ngẫm nghĩ lại cuộc đời chăng?
Nó là con của một gia
đình tương đối khá giả và rất được cha mẹ nuông chiều. Nó có được mọi thứ nó muốn
nhưng có hai thứ nó không bao giờ có được, đó chính là sự trưởng thành và tình
cảm của mọi người xung quanh. Vì tính ích kỉ và xem thường người khác đã che mất
lương tâm và là vật cản đường cho chính con người nó được trưởng thành. Nhưng
có lẽ, nó không bao giờ nhận ra điều đó nếu nó không học điều tốt đẹp từ Thiên
Chúa.
Sống trên đời ai cũng
muốn mình được trưởng thành hơn cả về thể xác lẫn tâm hồn, và đương nhiên nó
cũng có quyền cho mình suy nghĩ đó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nó lại thấy điều đó
rất dễ dàng đối với chúng bạn mà lại khó khăn đối với bản thân. Mỗi lần như vậy,
nó lại tìm gặp Sơ sau mỗi giờ học giáo lý vào chiều Chủ Nhật. Câu trả lời quen
thuộc mà Sơ dành cho nó mỗi lúc như vậy là: “Con hãy tập cách nói chuyện với
Thiên Chúa, chỉ có Ngài mới thấu hiểu con. Và con hãy thật lòng xin Người hoán
đổi con!”. Câu nói này nó thuộc hơn thuộc bài mà cơ hội cho nó thì nó chưa nhận
ra.
Cơn mưa đã tạnh trong
dòng suy nghĩ của nó từ lúc nào… Nó nhận ra tiếng trò chuyện dưới nhà của mẹ và
hàng xóm. Đặt tách cà-phê lên bàn học, nó nhẹ nhàng xuống cầu thang. Nó nhíu mày
và tỏ vẻ không thích khi thấy bọn trẻ đang tò mò chăm chú những món đồ của nó:
Hồ cá, bộ đồ chơi xếp hình, và mấy con thú ngồi bông…Quay sang, nó thấy Mẹ đang
loay hoay xếp gọn những bồ đồ cũ đã từ lâu nó không còn dùng đến nữa để cho
hàng xóm.
Cố nén hơi thở một
cách chậm rãi nhưng tích ích kỉ và cảm xúc của nó lại tràn về. Nó vừa chạy
nhanh xuống nhà vừa nói:
- Mấy đứa nhỏ tránh
ra, đừng động vào đồ của tao. Tao không thích chúng mày đụng vào nó…
Bọn trẻ hoảng sợ ngơ
ngác tròn xoe đôi mắt nhìn nó. Mẹ nó quay sang:
- À! Con còn đồ…
Mẹ chưa nói hết lời,
nó vội ôm hết số quần áo trong tay.
- Con không muốn cho
họ quần áo của con. Mẹ bảo họ về hết đi.
Câu trả lời khiến ai
cũng im lặng, mẹ nó thì đỏ mặt và cảm thấy xấu hổ. Cô hàng xóm vội nói:
- Dạ, vậy khi khác em
lại đến. Cảm ơn chị nhiều… Về thôi chúng con!
- Dạ, dạ… Thành thật
xin lỗi chị nhiều quá… Em chào chị!
Bỏ lại mọi thứ không
một chút quan tâm, nó đóng mạnh chiếc cửa của căn phòng và nằm trên chiếc giường
suy nghĩ. Cánh cửa phòng đóng cũng giống như nó đang đóng cửa sổ tâm hồn vậy.
Nó chẳng còn nghe thấy ai xung quanh cả. Phút lắng đọng tâm hồn, nó lại càng
suy nghĩ nhiều hơn…
Hôm qua, lúc ở tiệm
may đồ, nó chợt thấy cô thợ may cắt bỏ tấm vải ra thành nhiều mảnh vụn và bỏ đi
những mẫu vải không cần thiết nữa…
- Sao cô lại bỏ đi những
phần đó?
- Mình chịu cắt bỏ những
phần không dùng đến, chịu xé đi những cái mình không cần thì mình sẽ có một bộ
quần áo đẹp hơn con à!
Nó lại tiếp tục suy
nghĩ và nhớ đến lời mời gọi của Sơ, và biết bao nhiêu lần nó xin Chúa hãy hoán
đổi tâm hồn nó, để nó có thể trưởng thành hơn. Nó phải biết từ bỏ tính hư nết xấu
thì mới trưởng thành được, giống như tấm vải mà nó đưa cho cô thợ may. Ôi! Chúa
ban cho nó tâm hồn như một tấm vải mà bao lâu nay nó đã làm gì với tấm vải ấy?
Nó đã không cắt, không bỏ những tính xấu thì nó chẳng bao giờ tốt lành được.
Khi lòng chúng ta
đóng cửa, thì Giêsu đã đến gõ cửa và an ủi chúng ta. Vì dù nó có ra sao thì
Chúa chẳng bao giờ bỏ đi. Nó thầm xin lỗi và cảm tạ Chúa đã giúp nó nhận ra điều
đó. Nó nhẹ nhàng xếp lại đống đồ cũ và đem xuống cho mẹ cùng với lời xin lỗi. Nụ
cười hài lòng và cái ôm thật chặt giúp nó thấy đâu là hạnh phúc thật sự. Nó đã
lớn và trưởng thành khi nó biết yêu thương và quan tâm tới người khác, có phải
không?
Mở cuốn nhật kí, nó
viết thêm những chân lí giúp nó trưởng thành hơn trong cuộc sống này: “Hãy biết
từ bỏ những cái tầm thường để đón nhận những cái vĩ đại. Hãy biết xé lòng để
thay đổi, để chính Thiên Chúa sẽ đổi thay”. Đóng cuốn sổ nhật kí, nó mở ra cuộc
đời một hi vọng tràn đầy trong lòng.
Tiếng chuông chiều điểm
nhẹ mời gọi nó đến với Chúa để Phục Sinh với Người. Sau cơn mưa trời lại sáng,
nó lại khoác chiếc áo trắng mới may và cả chiếc áo tâm hồn bên trong nữa. Chợt
nhận ra Giêsu chính là thầy dạy của nó: “Trong con mắt của Thiên Chúa, chúng ta
chỉ thật sự trưởng thành khi chúng ta biết lắng nghe và thay đổi, từ bỏ những
điều xấu…”.
0 Nhận xét