Anna
Nguyễn Thảo Nhi (Gx.Trường Cửu, Gp. Qui Nhơn)
Đưa tay từ từ mở quyển
sách, một luồng ánh sáng mạnh mẽ vụt sáng lên. Giật mình, nó gấp ngay quyển
sách lại, đưa tay đặt lên tim mình. Tim đập nhanh, nó thở gấp. Từ từ thả lỏng
cơ thể, đưa tâm trạng về mức ổn định, nó bắt đầu thấy thoải mái hơn và tiếp tục
công việc dang dở: tìm hiểu nội dung quyển sách cấm.
Một lần nữa, quyển
sách được mở ra, lại một lần nữa luồng ánh sáng mạnh mẽ đó vụt lên nhưng rồi dần
biến mất, nhường chỗ cho những dòng chữ và hình ảnh. Một trang, rồi hai trang…
Nó vội vàng lật tiếp những trang tiếp theo cho đến trang cuối cùng. Đóng quyển
sách lại, nó buông lơi cánh tay để cho quyển sách rơi tự do xuống đất. Thật kì
diệu! Nó nghe rõ từng nhịp tim của mình. Những gì trong quyển sách đưa nó đi từ
bất ngờ này đến bất ngờ khác. Có những thứ nó không bao giờ tin được thì bây giờ
hoàn toàn tin. Trái tim nó mách bảo như thế.
Quyển sách ấy đã được
niêm phong từ lâu trong thư viện của trường, bất cứ học viên nào cũng không được
động vào. Nghe nói là nội dung trong sách toàn là những điều vô lí và phi xác
thực, ai động vào sẽ vi phạm quy định của trường. Vậy nên nó có tên là “Quyển
sách cấm”. Không biết lấy động lực từ đâu mà nó đến thư viện tìm kiếm quyển
sách ấy. Nó nghĩ, niềm đam mê đọc sách và tò mò những thứ mọi người cho là bí mật
đã thúc đẩy nó. Cảm giác càng nguy hiểm, nó càng thích thú. Trong quyển sách viết
gì mà lôi cuốn nó đến thế?
Đối với một đứa tôn
sùng khoa học và không theo bất kì một tín ngưỡng nào thì làm sao mà nó tin lời
con bạn thân nó là người Công giáo. Chuyện Chúa làm phép lạ để cứu chữa những
người khốn cùng, rồi chuyện Chúa chết đi sống lại (Người ta gọi là Chúa Phục
Sinh), nó cho là hoang đường. Bởi vậy nó rất hay cãi nhau với cô bạn thân về niềm
tin của mình. Một bên thì dùng hết niềm tin của mình để kể hết cho nó biết về
Chúa, còn một bên thì phản bác lại và giải thích bằng khoa học lí luận. Nhiêu
đó thôi cũng đủ để cho người nghe phiền não rồi. Cô bạn thân chẳng biết chứng
minh sao cho lời nói của mình là đúng, bởi nó có tài ăn nói, thuyết trình rất
giỏi.
Đêm…
Nó gác tay lên trán
và suy nghĩ về quyển sách cấm đó. Mọi hình ảnh, chi tiết, từ ngữ cứ nhảy nhót
trong đầu nó. Điều đó là sự thật chăng? Nó có nên tin vào những gì trong sách
viết? Đúng, nó là sự thật. Mọi thứ quá rõ ràng. Nhớ lại những gì cô bạn thân
nói, với những bằng chứng có trong sách thì hoàn toàn trùng khớp. Thật kì diệu
khi nó mở quyển sách ra thì có ánh sáng phát ra làm nó chói mắt. Nó chỉ tin những
gì nó nhìn thấy và đã được nghiên cứu. Ánh sáng đó không làm quá đau mắt, nhưng
nó mang theo sự thật, sự thật mà nó phải tin và không thể nào chối cãi được nữa.
Rằng: Chúa đã Phục Sinh.
Nó thiếp đi trong những
suy nghĩ. Nó mơ thấy luồng ánh sáng đó. Nó đi theo và gặp được Ngài. Ngài đã
ban cho nó niềm tin mạnh mẽ, giúp sức cho nó giữ vững mãi niềm tin…
- Này, con kia! Dậy lẹ
lên, không đi học à?
Nhỏ bạn thân phát vào
mông nó một cái rõ đau. Nó bật dậy trong khi đầu óc đang trong trạng thái mơ hồ.
Nó nắm lấy tay nhỏ bạn:
- Dẫn tao đi nhà thờ
nha!- Nó đá lông nheo với nhỏ bạn một cái thật dễ thương.
- Gì thế nhỉ? Lạ thật!
Mới hôm nào còn cãi với mình, phản bác đạo Công giáo. Tự nhiên giờ đòi dẫn đi
nhà thờ… Con này chắc bị bệnh nặng rồi!- Cô bạn gãi đầu, khó hiểu.
Thì ra là giấc mơ. “Quyển
sách cấm” không phải ở thư viện trường như nó mơ thấy, nhưng Thiên Chúa thì tồn
tại thật sự trong lòng nó.
Hãy “xé lòng” để cùng
được Phục Sinh với Chúa Ki-tô, trở thành một con người mới, sống xứng đáng là
con cái Ngài.
0 Nhận xét