Anh lặng nhìn cha một lúc. Đôi mắt nâu sẫm vẫn hiền từ
nhìn anh như mọi ngày, nhưng lúc này anh cảm thấy nghi ngờ ánh mắt đó. Có lẽ nó
chỉ dành cho đứa em đang vui vẻ yến tiệc trong kia. Bằng chứng là từ ngày đứa
em bỏ đi, cha ít nói ít cười. Chiều nào cha cũng chống gậy ra hàng ba, run rẩy
đứng trong gió nhìn xuống con đường, nơi mà đứa con út đã ra đi. Có chiều anh ở
ngoài đồng về, cha nhầm anh với em, chạy ra ôm chầm lấy. Bữa đó anh bỏ cơm, nằm
dài nghe tiếng chim thao thức kêu suốt đêm. Tiếng chim nghe lẽ loi buồn não nề.
Anh cũng như con chim đó, cảm thấy cô đơn lạc lõng ngay trong nhà mình.
Bây giờ cha lại vui, lại hớn hở vì đứa con lang thang
thất thểu đã tìm đường về, chỉ cần nhỏ ra vài giọt nước mắt lại có thể làm cậu
ấm như xưa. Cha đã cười, đã nói, đã tìm lại được lẽ sống, vậy thì sự hiện diện
của anh còn ý nghĩa gì? Nếu anh cũng đi liệu cha có ra đứng trước cổng chờ đón
anh về? Ý nghĩ đó nắm tay dắt anh đi. Anh đã đi, anh không biết tấm lưng của
người cha như muốn gãy xuống. Chính anh cũng không biết sẽ đi đâu. Tốt nhất hãy
đi khỏi cái nơi bất công này đã. Cánh đồng và con đường trước mặt đã bị bóng
đêm nuốt chửng, nhưng có hề gì, lòng căm phẫn trong anh còn lớn lao hơn bóng
đêm. Hương lúa mì theo gió, có lúc thoang thoảng, có lúc tràn ngập đến xốn
xang. Anh bỗng thấy mình đứng trên cánh đồng của muôn ngàn năm trước. Trước mặt
anh không phải là bóng đêm, nhưng là một bầu trời trong vắt, xanh ngăn ngắt.
Trước khi biết được điều gì đã xảy ra, anh thấy mình không ở trên cánh đồng một
mình. Có hai người đàn ông đang nói chuyện. Không, họ đang cãi vã. Họ là hai
anh em. Người anh đang giận dữ. Bất ngờ người anh lao tới đứa em. Anh nghe
tiếng thét và máu đứa em chảy vọt ra. Trong cơn sửng sốt tột cùng, anh thấy tay
mình có máu. Không, anh không phải là thủ phạm.
Anh quay mặt chạy trốn. Anh không phải là thủ phạm, đứa
anh kia mới là kẻ giết người, không phải anh. Nhưng sao tay anh lại dính máu?
Có tiếng người hô hoán đàng sau, hay là tiếng gió đang cười nhạo mình? Anh cắm
đầu chạy, nghe cay đắng dâng lên ngập đầy. Con đường chông chênh gập ghềnh. Anh
té nhào, rơi vào một cái hố thăm thẳm bỗng đâu xuất hiện trước mắt.
Trong giấc mơ hao khuyết ập đến, anh thấy người ta vây
bủa lấy anh, đòi anh phải trả nợ máu cho đứa em bị giết chết trên cánh đồng. Họ
buộc tội anh đã giết đứa em kia. Người ta không chịu nghe anh giải thích. Anh
bị quật xuống giữa cánh đồng. Mặt trời đã tắt, hay những khuôn mặt thù hằn đang
rắp tâm xúm lại quanh anh, để che khuất không cho ánh mặt trời chiếu đến đây.
Anh chợt nhớ lại khuôn mặt của người anh trên cánh đồng, cũng mang đầy dã tâm
và thù ghét em mình như anh. Anh chỉ thiếu một điều là giết em mình.
Khi anh tỉnh lại thì bầu trời lại tràn ngập trong bóng
tối. Anh nghe tiếng eng éc, sột soạt quanh mình. Anh giật nẩy khi biết mình
đang ngồi giữa một bầy lợn đông đúc. Hơi thở từ những cái mõm dài phả lên mặt
anh, mùi thức ăn của chúng khiến anh nôn mửa. Anh tìm đường chạy thoát khỏi
những con vật gớm ghiếc này, nhưng xem chừng vô vọng. Đàn lợn đông vô kể và như
trải dài ra vô tận. Vùng vẫy đến kiệt sức, anh cảm thấy mệt mỏi rã rời. Ngày
hôm nay đã có những điều lạ thường xảy ra với anh. Anh không biết mình đã đi
đâu và đang ở đâu. Nghĩ đến người cha đứng bên mái hiên, ánh mắt nhìn anh âu
yếm, anh thấy hối hận dâng lên tràn ngập tâm hồn. Bên tai anh còn vang lên
tiếng nói dịu dàng của cha: “Con ơi, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những
gì của cha đều là của con”. Có lẽ nào anh đã trách nhầm cha? Có lẽ nào anh đã
không hiểu cha? Hay vì xưa nay anh chỉ coi cha như một ông chủ bất công? Nếu
vậy há chẳng phải anh tự coi mình là tên đầy tớ sao? Nghĩ đến đây lòng anh thổn
thức, không biết cha có đang mong chờ anh?
Anh nghe trong mớ âm thanh hỗn độn của đàn lợn có tiếng
thút thít của một con người. “Có người”, anh gào lên. Nhưng người đó không nghe
thấy anh. Anh lại gần nhưng không thể chạm vào anh ta được, như anh ta chỉ là một
cái bóng vô hình. Anh thấy người đó cúi xuống cái máng, nghẹn ngào bốc thức ăn
của lợn đưa lên miệng. Một cảm giác kinh tởm trào lên trong cổ họng anh chua
nghét.
Có con chim lạc bầy kêu gào thảm thiết trong đêm khuya.
Anh ngồi dậy với vầng trán đẫm mồ hôi. Những cơn mơ chằng chịt vắt kiệt sức
anh. Anh mệt nhoài úp mặt lên bàn tay bật khóc. Sương đêm theo những chiếc lá
nhỏ xuống chân anh lạnh ngắt. Bầu trời đêm về khuya thổi vào anh một nỗi buồn
khôn tả. Những gì anh vừa gặp, phải chăng chỉ là giấc mơ? Điều gì là hư ảo,
điều gì là thật? Anh cũng không biết nữa. Nhưng anh biết cha đang thức khuya
đợi anh về.
0 Nhận xét