Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

Màu Hồng Cuộc Sống

Maria Trịnh Thị Huyền Trân

(Qui Nhơn)

Giải Triển Vọng Viết Văn Đường Trường 2013

Mùa hè rộn rã, vui vẻ và hào hứng của năm lớp 11 đã trôi qua một cách nhanh chóng. Tôi lại chuẩn bị học lên một lớp nữa. Hôm đó, khi đã nhận lớp, sắp xếp chỗ ngồi và phân công ban quản lý lớp xong xuôi, cô giáo thông báo chúng tôi chính thức là những học sinh lớp 12. Lớp chúng tôi mới học qua bốn tuần đầu thì có một cô bạn từ Nha Trang chuyển ra. Thật tình mà nói thì tôi không thích cô bạn mới này cho lắm. Có lẽ vì cô ấy xinh đẹp, ăn nói dịu dàng, dễ thương hơn tôi; lại là con nhà giàu có, học giỏi nên tôi càng thêm ganh tị. Bởi vậy, tôi không bao giờ nói chuyện với cô bạn mới mặc dù chúng tôi ngồi cùng một bàn với nhau. Thậm chí là cả tháng sau tôi mới biết họ tên đầy đủ của bạn ấy là Nguyễn Huyền Trang. Đôi lúc, Trang có bắt chuyện với tôi, nhưng lúc nào tôi cũng trả lời cộc lốc, thỉnh thoảng còn kèm theo cái trừng mắt nảy lửa.

* * *

Một bữa nọ, nhân dịp ngày quốc tế phụ nữ 8/3, cả lớp chúng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc liên hoan linh đình. Tôi và Trang có nhiệm vụ đi đặt chỗ ở quán ăn. Phải làm việc chung với người mình ghét quả là không vui và không hứng thú tí nào! Vậy nên mặt mũi tôi lúc nào cũng tối sầm lại. Nhưng rồi do mệt và đói, hai chúng tôi ghé vào một tiệm phở bình dân nằm ở ven đường. Lúc cô bán hàng bưng bát phở thơm lừng, nóng hổi còn nghi ngút khói đến trước mặt Trang, thì tôi mới biết một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Mắt mở to, miệng há hốc, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy Trang làm Dấu Thánh Giá một cách kính cẩn trước khi ăn. Thì ra Trang là người Công giáo. Vậy mà bấy lâu nay tôi không hề biết. Có phải tôi vô tâm quá chăng? Đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe giọng Trang dịu dàng lên tiếng:

– Này, Trân ăn đi chứ! Phở nở trương ra hết rồi kìa!

Tôi giật mình nhìn xuống bàn thì thấy bát phở đã được bưng ra từ hồi nào. Tôi đáp lại gọn trơn:

– Biết rồi!

Đang chuẩn bị ăn thì Trang lại lên tiếng:

– Trân không làm dấu cảm ơn và mời Chúa ăn cùng sao?

Mặt đỏ bừng lên vì cảm giác xấu hổ, tôi ậm ừ trả lời cho qua chuyện: “Tui quên!”, rồi cúi gầm mặt xuống không nói một tiếng nào.

Thật ra đằng sau câu trả lời ấy là một sự dối trá, một sự bao biện cho hành vi sai trái của mình. Sự thật là tôi đâu có quên, tôi vẫn nhớ như in những gì giáo lý dạy là phải tự hào mình là con Thiên Chúa. Nhưng tôi đã sợ ánh mắt của mọi người, sợ tiếng nói xì xào của dư luận. Tôi sợ người ta biết mình là người có đạo, tôi thấy xấu hổ khi để họ trông thấy mình làm dấu. Vậy mà Trang lại…

Nhưng tôi vẫn quyết định làm theo sự bao biện lừa bịp đó, mặc dù tôi biết điều này là không tốt và đáng xấu hổ đối với một người đạo gốc như tôi. Tôi cảm thấy cay cú với Trang ngày một nhiều thêm. Bởi vì chính Trang – một người tôi ghét cay ghét đắng – lại thấy được lỗi sai của tôi mà không phải ai khác! “Có khi nào chính Chúa sắp đặt việc này chăng?” - Tôi tự hỏi.

* * *

Bây giờ, tự dưng cơn đói trong tôi không còn tồn tại. Tôi chỉ mãi tập trung suy nghĩ về việc làm sai trái vừa rồi của mình. Và thỉnh thoảng tôi liếc mắt nhìn sang bàn ăn bên cạnh, đang có một bà mẹ và bốn đứa con nhỏ ngồi ăn. Trông họ không được khá giả mấy, nói đúng hơn là có vẻ nghèo đói. Quần áo họ mặc trên người thật sự rất cũ, cũng có vài chỗ vá lại nhưng được cái là rất tinh tươm, sạch sẽ. Họ ăn một cách ngon lành. Những đứa nhỏ luôn miệng tíu tít khen ngon. Đôi lúc, chúng còn nghịch ngợm trêu đùa với nhau và phá lên cười. Trông chúng thật trong sáng hồn nhiên hệt như những thiên thần.

Lúc họ ăn xong cũng là lúc tôi đến quầy tính tiền. Sau khi đã trả phần mình, tôi toan vội bỏ đi trước để khỏi về cùng Trang. Đột nhiên tôi thấy mặt người phụ nữ tái xanh, có vẻ bối rối và lúng túng. Cô ấy cứ loay hoay tìm cái gì đó mà tôi không biết. Lúc này, Trang cũng đang chăm chú nhìn cử chỉ kì lạ của người phụ nữ. Bất giác, người phụ nữ lững thững đi đến quầy rụt rè hỏi:

– Chị ơi, phần em hết bao nhiều tiền?

– 100 ngàn – một phần người lớn và bốn đứa nhỏ.

– Chị ơi! Em lỡ làm mất tiền… chỉ còn ít thôi… Em thật sự xin lỗi chị… em…

– Này! Ăn xong rồi định quỵt tiền sao? Đúng là cái đồ…

– Chị ơi! Mong chị…

Nhìn lũ trẻ ngơ ngác thật tội nghiệp. Chợt tôi thấy Trang mở túi xách, rút ra tờ 100 ngàn vứt xuống đất, rồi thản nhiên nhặt lên như không có chuyện gì, chạy thật nhanh tới chỗ người phụ nữ đáng thương ấy.

– Cô ơi! Cô đánh rơi tiền này!

Người phụ nữ nước mắt lưng tròng, chợt hiểu ra ý của Trang, lấy tay gạt nước mắt, nhận lấy tiền và đưa cho người bán hàng.

Khi đã thanh toán tiền xong, người phụ nữ quay lại nghẹn ngào nói:

– Cảm ơn, cảm ơn cháu… Tất cả việc làm này của cháu cô sẽ không quên. Nó thật sự ý nghĩa với cô và cả bốn đứa con cô nữa. Cảm ơn vì đã cho những đứa con cô thấy được màu hồng cuộc sống – một màu hồng chan chứa tình thương con người. Chúng đã thấy được một cử chỉ ấm áp tình đồng loại mà trước giờ chúng chưa nhận được từ những người khác, kể cả ba của chúng. Nhờ đó mà chúng tiếp tục hi vọng, tin tưởng vào cuộc sống và hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.

Nói xong, người phụ nữ lặng lẽ cầm tay các con bước ra khỏi quán. Nhìn họ khuất dần, mất hút vào dòng người xô bồ tấp nập, tôi đã khóc và Trang cũng vậy. Những giọt nước mắt đồng cảm cứ tuôn rơi trên gò má của hai đứa.

* * *

Hai chúng tôi lặng lẽ dắt xe ra về. Chợt Trang lên tiếng:

– Trông họ thật đáng thương phải không Trân?

– Ừ… Mà Trang không thấy tiếc sao?

– Tiếc gì?

– 100 ngàn ấy…

– À… Không đâu! Giúp người gặp khó khăn là việc nên làm mà! “Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con”… Có phải Chúa dạy như thế không Trân nhỉ?

Trang khúc khích cười một cách thân thiện.

– Ừ! Trang nói đúng. - Tôi đáp lại.

– Mình là người giúp việc nhà Chúa nên phải làm như thế thôi. Một người giúp việc có ích, một người giúp việc đúng nghĩa cho chủ mình.

“Một người giúp việc” sao? - Tôi nghĩ thầm và chợt cười tủm tỉm. Hình như đây là lần đầu tiên tôi cười với Trang, lần đầu tiên tôi tỏ ra thân thiết với Trang như thế. Tự dưng tôi thấy hối hận quá! Tôi muốn xin lỗi Trang vì tất cả, nhưng không tài nào mở miệng được nên đành im lặng.

– Bầu trời lúc hoàng hôn thật đẹp phải không Trân? - Trang hỏi.

– Ừ! Bởi vì nó có màu hồng đấy, màu hồng của tình người… Này “người giúp việc”, chúng ta về nhanh thôi! - Tôi thúc giục.

Trên đường về, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, ngày đã cho tôi một bài học quí giá…

Xin hãy tha thứ cho con, Chúa ơi! Xin hãy để con trở nên người giúp việc nhà Chúa, trở nên một tôi tớ trung thành rao giảng Tin Mừng bằng cuộc sống đời thường. Cảm ơn Chúa, vì Ngài đã ban cho đời có những người như Trang, để tô cho cuộc sống tươi đẹp những màu hồng…

Cảm ơn Chúa!

Cảm ơn Trang!

______________________________________________________________________________________

Đăng nhận xét

0 Nhận xét