Gã thấy
mình trên bãi biển hoàng hôn.
Và ô kìa,
NGƯỜI lặng lẽ đi bên,
Dấu chân
nhẹ in hằn trên cát trắng.
Gã nhìn lại
triền cát dài thăm thẳm,
Bốn dấu
chân thầm lặng vẽ song song.
Tiếng reo
vui òa vỡ ở trong lòng,
Gã hồi
tưởng những năm dài quá khứ.
Xuôi ngược
giòng đời, hồn trôi lữ thứ,
Luôn có
NGƯỜI kề cận khắp nơi nơi.
Suối yêu
thương tuôn chảy chẳng hề vơi,.
Ta ở bên
con cho đến cùng cõi thế.(*)
Trên áng
mây trời hằn lên những dấu chân lặng lẽ,
Vẫn ruổi
rong bên gã những ngày xa.
Từ thuở ấu
thơ qua những năm tháng ngọc ngà,
Đang hiển
hiện trên ráng trời rực rỡ.
Nhưng mà,
-tại sao? Gã băn khoăn tự hỏi,
- Trên bức
tranh tô vẽ lại cuộc đời,
Bốn dấu
chân nhiều lúc chỉ có hai?
Trong câu
hỏi gã nghe buồn man mác.
Ngước trông
NGƯỜI, gã buông lời chua chát,
- Phải
chăng Thày từng hứa hẹn cùng con,
Luôn ở bên
con dù biển cạn non mòn?
NGƯỜI quay
lại khẽ gật đầu không nói.
Gã trai trẻ
buồn rầu cay đắng hỏi:
- Dạ thưa
Thày, Thày nói chẳng xa con,
Thế tại sao
trong giây phút mất còn!
Trong lúc
khổ đau! trong cơn túng ngặt!
Lại là lúc
con thấy Thày vắng mặt,
Để mặc con
chống trả với ưu phiền?
NGƯỜI trầm
ngâm nhìn gã vẻ ngạc nhiên.
Trong khi
gã ngó trời vươn tay chỉ,
- Dạ thưa
Thày, xin Thày quan sát kỹ,
Những dấu
chân tỏ hiện ở chân mây,
Biết bao
phen con chỉ thấy có hai!
Nhằm những
lúc con sống trong đơn độc,
Trong đau
thương, trong nhọc nhằn tang tóc!
Thày bỏ con
trơ trọi giữa giòng đời,
Với mưa
chiều, với sương sớm lẻ loí!
Vậy mà Thày
bảo: Thày thương con quá đỗi?
Từ nãy giờ
NGƯỜI lặng thinh không nói,
Lắng nghe
lời trách móc của chàng trai.
Rồi hiền từ
NGƯỜI thầm nhủ bên tai:
- Con yêu
dấu, con đừng than trách nữa,
Tự nghìn
xưa như Thày hằng đoan hứa,
Mãi yêu con
như vũ trụ trăng sao,
Như đại
dương như sóng cả dạt dào.
Vì quá yêu
con Thày cam đành chịu chết!
-Và này
con, dường như con chưa nhận biết,
Những dấu
chân đơn lẻ ở chân mây,
CHẲNG
PHẢI CỦA CON , NHƯNG CHÍNH CỦA THÀY,
VÌ LÚC
ẤY CON LAO ĐAO QUỴ NGÃ,
NÊN THÀY
ẴM CON TRÊN VAI,
………VÀ MỘT MÌNH BƯỚC ĐI
TẤT TẢ!!!
(*)Mt 28-20
Trần Phong Vũ
0 Nhận xét