Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

[Giải VVĐT 2018] Những củ khoai treo lủng lẳng



NHỮNG CỦ KHOAI TREO LỦNG LẲNG 


(Mã số: 18-086)

Anh vớ vội cái áo khoác, bước vội bỏ đi, không ngoảnh mặt nhìn Dung lấy một lần, để lại chị đơn độc trong chính ngôi nhà của mình. Mọi chuyện diễn ra quá vội vàng, cả hai đều muốn là người nói và một người ra đi là tất yếu của cuộc cãi cọ không điểm dừng. Dung không chỉ buồn vì sự cứng cỏi, nóng nảy cũng như những cáo buộc vô cớ của anh, mà trên hết chị buồn bởi anh không đặt niềm tin nơi chị. 

Cửa hàng chị chiếm một góc nhỏ giữa thành phố ồn ào, tấp nập. Vẫn người ra kẻ vào, vẫn nhịp sống quen thuộc mà đầy nhựa sống nhưng chỉ khác là hôm nay, ngay lúc này cô chủ nhỏ cửa hàng TUYLIP chỉ còn thấy tất cả như gánh nặng, mệt mỏi và vô hồn. Lòng chị không thôi nguôi được nỗi buồn đang đeo bám, đang víu chặt mà chưa cách nào để gỡ, để thoát ra, để về với những tháng ngày bình yên ban sơ chị từng có. Dung thở dài, một ý nghĩ lóe lên, không đợi lâu chị gọi điện nhờ Mong trông hộ cửa hàng dăm ngày để chị về quê. Dung biết đây là lúc chị cần nghỉ ngơi, cần một người lắng nghe, cần một người cho chị lời khuyên đúng đắn và người đó chỉ có thể là mẹ. Lúc này chị cần về với mẹ… 

* * * 

Xe lăn bánh để lại đằng sau thành phố Đà Nẵng nhộn nhịp mà chật chội, bụi bặm. Bánh xe xoay tròn đều bỏ lại dòng xe tới lui tấp nập, bỏ xa hàng quán và cơ man những khuôn mặt đang chạy đua với thời gian. Riêng Dung, chị cắm tai phôn vào chiếc điện thoại mở sẵn những bản nhạc không lời, nằm an vị trên chiếc ghế của mình và để cho những suy nghĩ miên man tự do phiêu lãng. 

Dung biết về nhà thế này mẹ sẽ cười chị cho mà xem! Cả năm được mấy lần về thăm mẹ, toàn những lần chị khất, những lần chị phân bua giải thích nào công kia việc nọ lúc mẹ bảo hai đứa về thăm. Ấy thế mà giờ lại la lết về với mẹ, về để thấy mẹ, để nghe mẹ mắng yêu, để kể mẹ nghe nỗi chán chường hôm nay chị vấp phải mà không như những lần trước, những lần chị có thể tự mình vượt qua được. Mà phải rồi, sao sống với mẹ đã trải qua bao gian khổ của cái nghèo, cái túng thiếu mà chẳng khi nào thấy mẹ kêu la, than thở? Mẹ trong chị luôn là điểm tựa cho ba mỗi lần ba mệt mỏi, là nơi đón ba trở về sau những ngày dài đi xa. Rồi những biến cố lớn nhỏ của gia đình mình mẹ đều vượt qua, để sau tất cả mẹ giữ gìn một mái ấm bình yên cho ba cho chị cho em trai và cho mẹ. Dung tự nhủ phải chăng ba mẹ chị có những quy luật xử lý chuyện riêng tư bí mật riêng của họ? Để khi có xung đột, có mâu thuẫn, một trong hai người sẽ làm hòa nhanh thôi hay sẽ cùng tìm ra cách giải quyết. Hay là nhờ sự kiên nhẫn đợi chờ và tin tưởng ở nhau để vượt qua thử thách, cả gia đình chị luôn ấm êm, luôn đông đủ. 

Đèn đỏ. Xe dừng. Bỗng chị vẳng nghe đâu đó tiếng rao: “Ai khoai lang nóng đây!... Tiếng rao và những củ khoai thân quen quá, tha thiết quá. Chúng gợi nhớ để rồi đưa chị về lại với hình bóng quê nhà, về với một tuổi thơ có cả êm đềm lẫn buồn thương bên gối mẹ. 

Chị thấy mẹ đang rê lúa, vụ mùa này vắng ba, mẹ con nhà chị phần nào thêm vất vả. Hai chị em Dung thì lại còn quá nhỏ để gánh vác công việc đồng áng đỡ đần mẹ, chỉ chăng là lon ton đưa mẹ cốc nước chè mát lạnh, trao mẹ khăn mùi soa để bà vội vàng quyệt trán, hay như ngồi chơi đuổi chim, đuổi gà cho chúng khỏi phá lúa phơi trên sân. Năm nay, ba chị cùng các chú trong xóm xuống Long Hải theo câu mực vì nghe dưới làm ăn được lắm. Chị và cu Hải luôn nhớ lời ba căn dặn trước khi đi xa là hai đứa phải ngoan, phải nghe lời mẹ chờ ba về sẽ thưởng. Hai chị em đã ngoan lắm, đã chờ không biết bao lâu rồi mà ba chẳng thấy về. 

Ngày ba đi mẹ vẫn gieo hạt, mẹ xen canh trồng thêm khoai, thêm bắp. Chúa, Mẹ không phụ lòng nông dân, không để con cái mình mãi nheo nhóc khổ sở, Ngài vẫn ngày đêm thương đoái cho hạt giống nảy mầm, ngô khoai thêm xanh tốt hứa hẹn một vụ mùa bội thu. Mẹ chị vẫn vậy luôn trung thành với lời kinh, tràng chuỗi. Mỗi đêm khi hai chị em đã ngủ ngon trong chăn ấm, mẹ lại đưa áo quần ra khâu vá. Chị vẫn nhớ mẹ có lần làm một hành động thật kỳ quặc mà mãi sau chị mới hiểu, đó là bà ôm hôn tìm hơi ba từ những tấm áo ông để lại. 

Năm nay được mùa, tiếng trẻ con cười reo trên khắp các cánh đồng lúa chín, tiếng xe bò kéo lúa về, tiếng gọi nhau ý ới đi gặt cùng tiếng máy xay lúa, hòa chung niềm vui cả xóm đạo. Mẹ chất những bao thóc vàng kề tường, rồi mẹ bán khoai, bán bắp cho người ta lên bến xe, chợ dinh, lên các chợ bán nhỏ. Mẹ cũng không quên để dành cho ba những củ khoai ngon nhất, đẹp nhất và chẳng bao giờ chị quên hình ảnh những củ khoai được treo lủng lẳng trên giàn bếp, mỗi khi gió chiều lùa vào khung cửa để theo sau chúng đung đưa đến vui mắt. Mẹ vẫn đợi ba về chung niềm vui mùa gặt, về để thưởng thức những củ khoai béo ú mẹ con để dành cho riêng ba. Thế rồi hết mùa mực, đến hết mùa câu xa bờ mà ba vẫn chưa về, thư ba cũng thưa dần. Người ta dần xì xào bàn tán. Chị vẫn nghe các chú bóng gió nửa đùa nửa thật: 

- Ba không về với cái Dung nữa rồi, cô Út Long Hải giữ chân rồi còn đâu! 

Dung quyết không tin những lời đó, nhưng dần dà mỗi ngày người ta nói nhiều hơn làm chị bực mình. Cu Hải nó chẳng nói gì, chỉ nhìn chị rồi hai chị em lủi thủi về. Mẹ có hỏi hai đứa sẽ cùng lắc đầu đáp: 

- Chẳng có chuyện gì đâu mẹ à! 

Chị chẳng mong mẹ nghe được những lời như thế, chị chẳng muốn mẹ buồn tí tẹo nào, mẹ đã vất vả lắm rồi, giờ thêm chuyện này… Ấy thế mà mẹ đã biết chuyện đó từ hồi nào rồi, chỉ là mẹ vẫn tin ba, mẹ chẳng chấp nhận những lời đồn thổi như thế. 

Những củ khoai không như lòng tin sắt đá bền chặt của mẹ vào ba. Chúng co rúm lộ rõ vẻ xấu xí theo thời gian. Giờ chúng trở thành đồ bỏ đi dù ba có về ngay lúc này. 

Cu Hải sốt nặng, người ta đưa nó vào viện, suốt mấy ngày liền nó mê man miệng không ngớt gọi tên ba. 

- Ba, về với con, về với con đi ba! Ba…! 

Nó vẫn thường hét lớn như thế mỗi bận trở mình thức giấc giữa đêm, xa ba, vắng ba giờ thành ác mộng với nó. Mẹ thức cả đêm trông thằng Hải, mắt mẹ mờ đi vì quá nhiều phiền muộn, lo âu sầu khổ. Hải vẫn chẳng chịu chợp mắt, chỉ đến khi mẹ đắp áo ba lên mình nó, nó mới dần thiu thiu ngủ. Mẹ, nó và cả chị, cả nhà nhớ ba. Chị nghi ngờ có khi nào thư mẹ con chị gửi đi ba chưa nhận được, như an ủi, như tự trấn tĩnh nỗi lo sợ về một sự thật vô hình đang bao phủ gia đình chị. 

Sau ngày cu Hải hết bệnh, mẹ gửi chị em chị cho thím Nhàn. Với mấy bộ đồ, mình mẹ cất thân xuống Long Hải tìm ba . 

* * * 

Xe vẫn lăn bánh, mang theo giấc ngủ chập chờn. Mấy đêm mất ngủ làm thể trạng chị yếu đi, ngủ làm sao được khi những lời anh nói vẫn hằn in lên tâm hồn chị. Dung nhớ như in trận cãi vả chiều hôm đó. Chị chẳng biết anh nghe ai nói và thấy những gì, chỉ biết khi chị làm về đã thấy anh ngồi sẵn tự bao giờ đợi chị. Anh lạnh lùng nghiền từng tiếng khi hỏi: 

- Sao giờ này em mới về? 

- Hôm nay nhiều khách hàng đặt hoa cưới hỏi nên em tranh thủ làm thêm. 

- Còn hôm qua, hôm kia. 

- Anh à, anh thừa biết công việc của em không chi phối bởi thời gian mà bởi lượng khách mà!- Chị nhẹ nhàng giải thích. 

- Hay là em có những vị khách đặc biệt, cần có thời gian riêng tư để trao đổi nơi quán cà phê, để chuyện trò đến quên thời gian, quên cả chồng con. 

Đang xếp chiếc gót còn lại lên giá, chị thần người ngừng lại. Câu nói của anh không đơn thuần còn là lời hỏi han quan tâm, rõ ràng nó ẩn chứa điều gì! À… thì ra anh buộc cho chị cái tội lăng nhăng… là… là… Nghĩ đến đó chị chịu hết nỗi. Sự tức giận nổi lên làm chị không kìm được bình tĩnh, nhìn thẳng vào anh chị cáu bẳn: 

- Sao anh lại nói thế? Anh dựa vào đâu để xét đoán em như vậy? Anh… anh…- Chị nghẹn ngào nói không ra tiếng. Cổ họng nghẹn đắng vì tức giận. 

- Anh làm sao? Dựa vào đâu ư? Chính anh nhìn thấy tất cả.- Rồi anh tiếp: Em giải thích sao về Hưng, nó về khi nào anh không hay biết? Hôm qua… Hừ… hay là cả tuần rồi… Mà dù hôm qua thì sao em không nói anh biết? Á à… Hay tình cũ không rủ cũng đến, hai người âm thầm hẹn hò sau lưng tôi! Hừ… hừ… 

- Anh nói đủ chưa? Thật tôi không hiểu sao anh đa nghi như thế, tôi chỉ tình cờ gặp lại anh ấy… Mà rồi đây nếu anh muốn tôi sẽ gọi Hưng đến gặp anh, chúng ta cùng nói chuyện, được chưa? 

- Thì tôi đa nghi, tôi là người không biết gì ngoài yêu vợ, làm việc quần quật cả ngày để lo cho gia đình này… Còn trong lòng vợ tôi thế nào, sau lưng tôi cô ấy sống ra sao, gặp gỡ hẹn hò với ai tôi chẳng biết… Tôi là thế đấy! 

Chị ớ ra không nói được lời nào. Còn anh, anh chọn sự ra đi, đi trước sự chưng hửng của chị. 

Hưng và anh vốn là bạn thân, tình yêu của chị với Hưng anh là người biết rõ hơn ai hết. Chuyện tình của họ sẽ êm đềm trôi nếu như Hưng không bỏ cuộc trước sự phản đối của gia đình, để rồi Hưng chọn cách đi du học ở Nhật như một sự trốn tránh. Anh đi để lại Dung một mình gặm nhấm nỗi đau khổ. Chị dường như sụp đỗ niềm tin hoàn toàn vào tình yêu, một tình yêu không đâm sâu bén rễ. Chị mong nơi anh câu đợi chờ hơn ngàn lần lời chia tay cay đắng. Chẳng lẽ tình yêu hai người dành cho nhau không đủ vượt qua rào cản tôn giáo. Rồi những tháng ngày đau khổ ấy dần nguôi, khi bên chị anh luôn là người quan tâm chăm lo, lắng nghe chị, giúp chị dần về lại với cuộc sống. Chị biết lòng anh yêu chị từ rất lâu rồi, nhưng mãi chấp nhận là người đến sau và vì bảo vệ tình bạn, anh chọn cách giữ im lặng. Rồi ngày tháng trôi qua anh dần chinh phục trái tim chị, anh cho chị bến bờ bình yên sau những phiền muộn. Anh định hướng chị học cắm hoa, giúp chị trưởng thành trước những sóng gió va vấp của cuộc đời, và vì chị anh bất chấp tất cả, cùng chị xây dựng mái ấm hạnh phúc trong cùng niềm tin Kitô giáo. Chị còn mong gì hơn thế nữa khi Chúa đã ban cho chị bao nhiêu là hạnh phúc ngọt ngào. Chị không chỉ yêu chỉ biết ơn anh mà còn vô cùng trân trọng anh, người bạn đời lý tưởng của đời chị. 

Sự trở về của Hưng làm anh bối rối, rồi tin hai người gặp nhau làm anh rụng rời. Anh không tin vào mắt mình khi chị, người vợ anh yêu thương đang nằm gọn lòng bàn tay trong tay Hưng, dù khoảng cách giữa hai người được chiếc bàn nhỏ ngăn đôi. Nỗi lo sợ mất đi những gì quý giá anh đang xây đắp khiến lòng anh khắc khoải, ai hiểu cho anh khi anh đang phải đứng giữa tột cùng nỗi đau của sự phản bội. 

Bỏ đi giữa trận cãi vả, và cố giữ lòng tự trọng bị phủ lấp bởi cái tôi của mình, anh quyết không về nhà cho đến khi chị xin lỗi và cho câu trả lời thỏa đáng với những gì chị đã gây ra. Mãi chưa thấy chị gọi và sau những giằng co bứt rứt, cuối cùng anh quyết định gặp Hưng, thằng bạn từng là người anh em chí cốt nay là mối lo của anh, để hỏi cho ra nhẽ. 

Trong quán cà phê chiều, hai người bạn cũ gặp lại nhau. Đối nghịch với thái độ bất cần của anh, Hưng đón gặp bạn với cả sự vui vẻ, và chứa đầy trong đôi mắt thâm sâu sau lớp kính cận dày là sự ngưỡng mộ. Tuy nhiên, sau khi nghe anh hỏi về chị, Hưng chuyển từ bất ngờ sang tức giận mà ném thẳng vào anh một tràng dài: 

- Mầy là thằng tồi… Sao mầy lại nghi ngờ Dung? 

- Cô ấy đã đến với mầy với một tình yêu trọn vẹn mà mầy… 

Thật sự, Hưng làm anh từ bất ngờ bối rối đến xấu hổ. Nghe Hưng giải thích anh mới biết, thì ra họ tình cờ gặp lại nhau rồi chỉ nói chuyện. Hưng báo anh quyết định ở lại Nhật, và sắp lập gia đình. Gặp lại Dung là cơ hội để Hưng nói lời xin lỗi tuy muộn màng. Dung cho Hưng một cái nắm tay tha thứ, một nụ cười mãn nguyện rằng giờ chị rất hạnh phúc bên gia đình nhỏ, và tin anh chị sắp đón đứa con đầu lòng, niềm vui mà sau khi gặp Hưng chị sẽ cho người chồng quá ư bận rộn của chị biết. Hưng vẫn nhớ mãi nụ cười hạnh phúc thoảng chút bối rối và hồi hộp của Dung khi nói với Hưng chị đang mang thai. 

Hưng cáo anh về trước sau cuộc gọi điện thoại. Để lại anh ngồi thừ trong quán cà phê, để lại anh sự hối hận vì sự bồng bột nóng nảy, và để lại cho anh cả không gian đặc quánh, chậm thật chậm trôi… 

* * * 

Nắng như già hơn, khô rát hơn khi chị từ xe bước xuống con đường nhỏ dẫn về ngôi nhà quen thuộc. Cảnh vật không mấy thay đổi, vả chăng chỉ cũ hơn, già hơn thanh xuân rực rỡ của chị nơi Đà thành năng động. 

Chị về đến nhà, đoán chắc giờ mẹ đang bận rộn với lũ ngan, lũ gà. Tuổi già, mẹ chị giờ an yên rồi nhưng với tính khí xưa nay của mẹ, bà chẳng chịu ở không nhàn rỗi, để rồi không trồng khóm cải, dàn bầu, thì là chăn ngan, nuôi gà, làm thêm nước mắm. Mà lạ thiệt, lúc nào bà cũng vui vẻ, lạc quan và đầy nhựa sống mới hay chứ! Lắm lúc chị không khỏi tò mò trước nhịp sống bình yên của mẹ thì bà sẽ luôn vậy, đáp lại đơn giản: “Chúa cho tao sức khỏe để làm việc, cho tao lành lạnh, cho đủ ăn thì còn gì mà không vui sống. Tụi trẻ bây bon chen, sống vội vội vàng vàng chứ gì đã vui hơn tao!” 

Tự dưng chị không còn nghĩ sẽ nói cho mẹ nghe chuyện của mình nữa, mẹ mà hỏi thì chị sẽ bảo về với mẹ vài ngày rồi đi, để mẹ thôi lo lắng, thôi bận lòng về con gái. 

Chị đẩy cánh cổng bước vào nhà, đặt đồ đạc xuống rồi gọi mẹ: 

- Mẹ ơi! Con về rồi… 

- Mẹ… e… ẹ… 

Ở ngoài vườn, vừa nghe tiếng chị, bà vội chạy vào quên cả rửa tay. 

- Chà! Bây về thăm tao à bây, lạ nghe! Thằng Khải đâu? Về chơi một mình à con? 

- Mẹ làm chi đó?- Chị hỏi lại mẹ giờ đang xoắn xít vui mừng trước sự hiện diện của con. 

- Mẹ cho ngan ăn, chừ chúng đông, ăn tấn lên nhanh lớn lắm. 

Rồi mẹ chị tiếp: 

- Thôi con cất đồ đạc, chờ mẹ cho ăn nốt rồi mẹ vào. 

- Dạ. 

Dung hít hà mùi nhà quen thuộc, cảm giác mới thật thảnh thơi làm sao. Rồi chị lê đồ đạc vào phòng mẹ, khi đi qua phòng khách, chị nhìn lên khung hình cưới vợ chồng chị, bất giác chị lại thở dài. 

Vừa rửa mặt, chị vừa hỏi mẹ đủ chuyện: Hỏi tình hình chân mẹ có còn nhức không, chuyện hàng xóm, chuyện gà chuyện ngan… như thể lâu lắm rồi hai mẹ con mới trò chuyện. Mẹ chị vừa cho ngan ăn vừa vui vẻ chuyện về qua lại. Có chị về hôm nay nhà vui hẳn. Đêm nằm, hai mẹ con tâm sự nhiều điều, nhớ lại những chuyện xưa ùa về trên xe, chị hỏi mẹ: 

- Mẹ, hồi đó mẹ xuống Long Hải có thấy ba không mẹ? Mà sao mẹ về một mình vậy mẹ? 

Mẹ không trả lời chị ngay mà hỏi lại. 

- Hai đứa bây có chuyện gì rồi phải không? 

Chị không đáp, tay luồn qua ôm trọn mẹ, hệt hồi nhỏ. Nhìn xa xăm, mẹ chậm rãi kể chị nghe, như lần nữa sống lại những tháng ngày tồi tệ đó. 

- Khi thằng cu Hải đau, mẹ giận ba ghê gớm, thư đi, lời nhắn mà không một lời phản hồi từ ba bây. Mẹ buồn mẹ tủi rồi không ai sai khiến, mẹ khăn gói xuống tận Long Hải tìm ba. Đúng như người ta nói, ba giờ quấn quýt bên cô Út con ông chủ ghe, cô ta khá xinh đẹp, trẻ trung, lại say ba con như điếu đổ. Mẹ đứng sững sờ nhìn hai người sau mấy ngày lần mò dò hỏi. Mẹ không bao giờ quên cái sự bối rối của ba khi bất ngờ thấy mẹ, ba bỏ tay cô ta ra như biện minh cho hành động xấu xa đáng xấu hổ của mình. Chờ có thế, mẹ những tưởng ông sẽ cầu xin mẹ tha thứ rồi trở về với mẹ con ta, nhưng không ba con bảo mẹ về đi. 

Ngày đó, mẹ coi như ba không còn tồn tại, nỗi đau đớn đó mẹ chịu được, mẹ vượt qua được là vì mẹ nghĩ mình còn hai đứa con. 

- Rồi mẹ con mình về Quảng Bình, rồi chẳng bao giờ mẹ nhắc đến ba… Rồi mẹ đánh thằng Hải đến tím mông khi mẹ biết nó đang định trốn đi tìm ba theo chú Hệ… Mẹ cứ nghĩ cả đời này sẽ chẳng tha thứ cho ba con nhưng nước mắt chẳng bao giờ chảy ngược, ba năm sau thấy ba còn về quê tìm mình, mẹ không cầm lòng được. Rồi ba với mẹ lại sống bên nhau dù không còn mặn nồng như trước, nhưng sống là còn vì tình nghĩa, vì bí tích hôn nhân bất khả phân ly mà khi lấy nhau ba mẹ đã khấn hứa với Chúa. 

Chị khóc, nước mắt như chực tuôn từ khi nào. Chị kể mẹ nghe tất cả và không quên trách rằng tất cả là tại anh, tại anh chẳng tin chị, anh cứng nhắc, ghen bóng ghen gió… 

Mẹ chị ôn tồn cho chị hay lỗi từ cả hai bên. Rằng chị sao không từ từ giải thích cho anh hiểu mà lại giận hờn. Anh quá yêu chị nên mới ghen, rồi mẹ khuyên chị hãy nhún nhường gọi điện xin lỗi anh, cho anh một lời giải thích. 

Với cái tính ương ngạnh háo thắng hồi giờ chị chẳng dễ dàng nhận lỗi về mình, xong lần này lại khác. Đây không còn là chuyện để cho tính trẻ con chi phối, điều quan trong chị cần làm bây giờ là giữ được hạnh phúc gia đình, chị còn đứa trẻ chưa chào đời và chị cần anh. Mẹ đã sẵn sàng tha thứ cho ba dù ông rõ ràng phạm lỗi công khai khó để tha thứ, huống hồ trong hoàn cảnh của chị, anh chỉ vì yêu mà hiểu lầm, mà ghen. Chị cần giải thích cho anh hiểu, chị cần làm rõ mọi chuyện và chị cần anh tin chị. Có niềm tin vào nhau thì dầu có xảy ra chuyện gì đi nữa, cả hai sẽ dễ dàng vượt qua để bảo vệ hạnh phúc gia đình. Đến đây, Dung thấy bình an hơn. Nhìn mẹ Dung thầm nghĩ: Hạnh phúc cũng mong manh, dễ hư, dễ mất vẻ ngon lành, tươi đẹp như những củ khoai treo lủng lẳng nơi gian bếp. Nếu không biết trân trọng mà thưởng thức vị ngọt của khoai, vị béo từ những gì nó đem lại, thì theo thời gian phí hoài nó sẽ không giữ được nguyên trạng ban đầu, mà thay vào đó là sự xù xì, xấu xí đáng vứt đi mà thôi. 

Rồi chị quay sang ôm ngang bụng mẹ thỏ thẻ: 

- Dạ, con biết phải làm gì rồi mẹ ạ! Thôi mẹ con ta ngủ đi, mai ăn trưa xong con về. 

* * * 

Về đến nhà thì trời đã chập tối, mệt mỏi rã rời sau chuyến xe, chị vào thẳng chiếc giường quen thuộc, đánh một giấc quên cả thời gian. 

Anh về nhà lúc nào chị không biết, thức dậy, chị thấy sẵn bữa sáng còn anh vẫn mãi miết với việc dọn dẹp trong bếp. Thấy chị đang ngồi ngạc nhiên bên bàn ăn, anh tằng hắng: 

- Từ nay anh sẽ lo bữa sáng, chiều làm về anh sẽ tranh thủ tạt qua cửa hàng đón em. Mà anh cất mấy đôi gót vào ngăn tủ rồi.- Anh nói một tràng như sợ chị ngắt lời. 

- Bức hình Thánh Gia anh mới mua à? 

- Ừm…m... Hì…- Anh gãi đầu cười xòa. 

Trong cái nắng mới của ban mai, họ nhìn nhau, rồi cùng nhìn lên bức hình Thánh Gia và cùng chờ thành viên thứ ba chào đời.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét