Banner top

Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

Chuyện tình Facebook

Anna Trần Thị Vân Anh (Hà Nội)

- Tết về anh gặp em nghe!

- Trời! Xa lắm đó anh, nhưng anh muốn thì chúng mình gặp nhau…

Câu nói đó của anh đã làm cho em vui mừng, bồn chồn khó tả suốt cả ngày hôm đó. Anh quen em trên mạng xã hội, nụ cười ngời sáng trên khuôn mặt phúc hậu của tấm hình đại diện đã làm hút hồn anh, anh không nghĩ em là người thiếu nữ mười sáu xuân thì, chỉ đinh ninh rằng: Em - một cô nàng sinh viên đại học.

-Chào em nhé! Rất vui được kết bạn với em.

-Dạ! chào anh, em cũng vậy…

-Cứ cuối tuần anh sẽ gọi điện nói chuyện với em nhé! Em có thể cho anh số điện thoại được không?…

Khởi đầu là những lời chào làm quen đơn sơ, cũng không hiểu vì sao em cho anh số điện thoại, nói chuyện với anh mỗi tối cuối tuần đến đêm khuya, dành nhiều thời gian để nghe anh chia sẻ, mặc dù… anh chẳng để hình đại diện trên mạng xã hội là anh. Ấy vậy! Em lại tin tưởng và tâm sự với anh. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, những dòng tin nhắn hỏi han được viết lên mỗi cuối tuần. Chẳng thể hẹn ngày mai, ngày mốt sẽ gặp nhau, chuyện đó rất xa xỉ, bởi anh và em cách nhau đến hàng ngàn cây số.

“Anh à! Trước khi biết anh, em chưa biết nam nữ yêu nhau ra sao, yêu như thế nào, vả lại em ước muốn đi tu, nên em không muốn tình yêu đôi lứa. Biết anh rồi, em mới biết thế nào và tại sao phải yêu”.

“Em à! Với anh, được biết em, em đã giúp anh khao khát hơn đời sống dâng hiến, con tim anh khao khát yêu thương. Có tiếng nói thì thầm trong anh, đừng trốn tránh, hãy cứ yêu với con tim chân thật nơi mình. Anh xin dâng ước mơ cùng tình cảm ấy cho Đức Mẹ, xin Mẹ giữ gìn và nâng đỡ mỗi chúng ta”.

“Thực sự anh rất yêu em!”

Dòng tin nhắn của anh xuất hiện trước mắt em. Lòng em rối bời, chân tay bủn rủn, ngạc nhiên trước lời nói chân thành từ anh đến vậy! Hàng chữ hạnh phúc, quý giá đó, tạo cơ hội cho những suy nghĩ bấy lâu trong em được bùng lên. Thần ra một lúc lâu, với những suy nghĩ trong những ngày tháng qua, em cũng nói lên tiếng lòng mình.

“Dạ!... Em cũng yêu anh ạ!”

Em không biết mình lấy can đảm từ đâu để nói lên những lời đó. Yêu một người thanh niên với số tuổi cách khá xa với mình, chấp nhận một khoảng cách quá xa để yêu anh, chấp nhận sự thiệt thòi với những buổi hẹn hò như bao cặp đôi yêu nhau, chấp nhận chỉ được gặp anh trên mạng và điện thoại nói chuyện với anh mỗi cuối tuần… Tất cả phải hy sinh và mọi thứ thể hiện cho tình yêu đều xa xỉ. Nhưng tại sao em vẫn yêu anh? Yêu mà thực sự không toan tính bị lừa đảo, lừa dối. Em vẫn chấp nhận yêu xa với một chàng thanh niên đang miệt mài tìm kiếm cái đẹp đích thực…

Ngoài hiên nhà, tiếng ve kêu râm ran, ánh trăng chiếu tỏa rực sáng cả xóm nhà yên ắng đang chìm vào giấc ngủ… cả khung trời cứ văng vẳng lời nói hiện trên dòng tin nhắn: “Thực sự anh rất yêu em!”. Câu nói cứ làm tim em hẫng lại trong đêm hè thanh vắng, có điều gì đó làm con tim em sợ hãi… Đêm đó, có lẽ là một đêm hạnh phúc và ý nghĩa trong cuộc đời. Nói chuyện và nhắn tin quên đi thời gian, đêm đó khác với những đêm cuối tuần kia, được nhận lời yêu mà không được nhìn mặt nhau… Đó là sự thiệt thòi lớn trong tình yêu thực sự chăng? Không hẳn là vậy!... Anh vẫn yêu em, em vẫn yêu anh và chọn anh giữa muôn hy sinh. Tình cảm của anh và em cứ theo lẽ tự nhiên mà gắn liền, bền chặt đến vậy, dệt lên từ những dòng tin nhắn yêu thương, quan tâm mỗi tối thứ Bảy với những lời ấm áp, dịu dàng, đến lặng…

“Em yêu! Em làm gì đó?”

Mỗi khi nhận được tin nhắn của anh, em thấy lòng mình như được xua đi hết những ưu tư, mệt nhọc của một tuần học tập. Yêu nhau là vậy chăng? Yêu là quên đi thời gian và không gian? Yêu không màng chi đến nỗi cô đơn hay tương lai ngày sau sẽ ra sao?  Yêu mà không hiểu tại sao mình yêu, nhưng chia sẻ những chuyện riêng tư cách vui vẻ cho người mình yêu mà không toan tính…

Rồi một ngày kia, em quyết định đi xa tĩnh tâm, đi và sẽ không được nói chuyện với anh, lúc đầu cũng băn khoăn, đắn đo… “mình đi anh sẽ buồn tới cỡ nào?”. Nhưng em cứ bước, có lẽ vậy, đầu óc le lói ý tưởng sẽ dứt khoát với anh, để lý tưởng của anh được thực hiện cách trọn vẹn. Một tuần xa anh, thời gian không ngắn cũng không dài để bắt nhịp được với cuộc sống không có những dòng tin  nhắn của anh, thật khó khăn, khi trái tim em đã mang hình bóng anh. Nhưng em vẫn quyết định bước đi. Em nói lời xa mà không hẹn ngày nhắn tin lại…

“ Em yêu anh nhưng không hề chiếm giữ

Bằng tình yêu em chỉ giữ riêng mình”

Vì em biết anh dâng trọn mối tình

Cho một Đấng mà mình hằng nguyện ước.

Tuy đôi ta không cùng chung nhịp bước

Em  nguyện cầu cho anh trước tình yêu

Một tình yêu cao sang và diễm kiều

Để anh mãi là người yêu của Chúa

Tình yêu em dẫu đong đầy chan chứa

Cũng mặn nồng như đôi lứa đang yêu

Nhưng em tin chắc chắn một điều

Chẳng sánh bằng tình yêu đời dâng hiến.

Cuộc tình này không hẳn là cuộc chiến

Phải đấu tranh để chiếm lấy được tình

Nên em xin dừng lại đôi chân mình

Không ích kỷ trong chuyện tình hư mất.

Trang giấy trắng từ nay đậm nét bút

Ngài cùng anh viết nên khúc tình Trời

Em vẫn yêu vẫn thương anh suốt đời

Bằng tình yêu một đời không chiếm giữ”.

Những dòng tin nhắn đơn sơ đó, đã làm tim anh nhói đau, anh lặng lẽ, âm thầm chịu đựng… Rất lâu sau đó nữa, em vẫn lơ đi những dòng tin nhắn anh hỏi em, mở hộp thư điện tử, em cũng không đáp lời…tất cả với anh chỉ chờ trong vô vọng…

Tiết trời của mùa hè oi bức, của những chùm phượng vĩ đỏ rực trời, cuả tiếng ve kêu râm ran… nay nhường chỗ cho sự biệt ly, cho những cơn mưa xối xả lạ thường, đến và ở lại mãi trong tim, lệ trời hòa lệ người, đau, tê tái ròng rã suốt những ngày sau khi em đã xa anh…

Cuốn nhật ký đã dày, nay lại chất chứa những nét bút đẫm lệ… Em nhớ lại những khoảng thời gian ngắn ngủi được nghe giọng nói ấm áp, tràn đầy động lực anh dành cho em, nhớ lại những dòng tin nhắn đầy yêu thương và cao đẹp của tình yêu mà lòng bâng khuâng mãi.

Một lần, khi mở lại chiếc radio cũ, có bài hát “Vì đó là em” mới năm nào em hát vang lên khắp phòng, làm em ngưng lại và suy nghĩ về mối tình anh và em. “Không cần biết anh là ai, không cần biết anh từ đâu, không cần biết anh ngày sau… yêu anh khi chỉ biết đó là anh… và em đã yêu anh, mãi yêu anh”. Bất giác, em chợt nhận ra, trái tim em vẫn có anh, đã yêu anh… Em mở máy tính, hiện lên trước mắt em là những dòng tin nhắn anh gửi, nhớ em, nhưng không một lời than trách …

-Em yêu anh cách thật sự! Yêu anh trong tình yêu Thiên Chúa.

-Cám ơn em đã yêu anh!...

- Sao anh lại yêu em?

- Trời! Anh không thể hiểu được, cái này em hỏi ông Trời…

- Cứ đổ cho Trời, đời có nhiều Duyên vậy sao?

- Chứ sao nữa em.Cuộc đời này huyền nhiệm lắm.

Rồi một ngày kia, dòng Tên tổ chức kỳ tĩnh tâm định hướng, anh đã mau mắn khoác chiếc balô lên vai, không nói một lời nào với em… Tiếng mời gọi của Giêsu   chẳng ai có thể ngăn lại được, anh đã bước theo mà không vương vấn “tình” này.

Anh hãy thật mạnh mẽ bước trên con đường mà anh đã chọn nhé! Đừng vấn vương gì hết... Em sẽ cầu nguyện xin Đức Mẹ giúp chúng ta cùng đi trọn lý tưởng mình. Mãi yêu nhau trong tình Chúa và xây dựng Nước Chúa.

-Trước khi vô dòng, anh sẽ về gặp em đã!!

-Anh gặp em để làm gì?

-Oh! Em kỳ nhỉ!…

-Khi gặp em rồi, anh sẽ làm gì?

-Gặp em, trước tiên là ôm, là hôn, cái hôn của sự thánh thiện tình anh em, chỉ vậy thôi là ý nghĩa với anh, vì em đã bước vào cuộc đời anh và giúp anh đi tiếp một đoạn đường dài...

Lòng em lại dạt dào... khao khát, ước mơ sẽ chẳng bao giờ lụi tắt, cái gì đã có thì nó sẽ đến, và sẽ mãi ở lại… Cuộc sống là vậy sao? Cuộc đời có những chữ “duyên” để giúp em ý thức hơn về giá trị của bản thân, của những con người và những thụ tạo khác xung quanh mình… Sinh ra gặp nhau, yêu nhau dù khoảng trời có xa cách. Thiên Chúa đã tạo dựng con người để họ kiến tạo là vậy đó! Những trang mạng xã hội, những văn minh… do con người phát minh ra, cũng chính là để  chúng ta như vậy đó!  Con người gặp nhau, nối kết với nhau, yêu thương, chia sẻ cùng nhau. Vì cuộc đời mỗi người chúng ta luôn được sinh ra để sống cho những gì cao quý.

Đăng nhận xét

1 Nhận xét