Banner top

Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

Nhật Ký Niềm Tin

* Catarina Cao Quỳnh Trường Nhi (Gx.Mằng Lăng)

Ngày 14 tháng 6 năm 2017
Mọi thứ cứ thế tiếp diễn, chẳng ai thèm quan tâm tới tôi đang buồn hay vui, chỉ quan tâm tới cuộc sống của họ.
Ngay cả ba tôi cũng bỏ mặc con gái của mình, chỉ lo tụ tập ăn chơi với bạn bè chiến hữu.
Mẹ đã bỏ đi, chỉ còn lại ba cha con, vậy mà… Chị Hai thì bị bác, chị họ và ba ép đi vào Nha Trang để quen dần với cuộc sống sau này ở trong đó.
Hôm nay một mình tôi phải ở trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo, cô đơn này. Lúc còn chị Hai thì căn phòng tấp nập, rộn ràng, vui biết mấy. Giờ chỉ còn mình tôi nên chẳng biết làm gì. Trong nhà cũng chẳng có gì để chơi, ngay cả ti-vi vũng không có để xem… Ăn cơm một mình suốt hai ngày liền (nói là cơm chứ thật ra là mì tôm gói), chán lắm chứ! Ăn xong là leo lên giường lăn qua lăn lại, nhớ những lúc có chị ở nhà, ba cha con sum vầy vui vẻ biết bao nhiêu. Buồn quá thì lấy giấy bút ra vẽ, nhưng rồi cũng chán, vì chả được đi chơi gì cả…
Nhiều lúc tôi hỏi thầm với Chúa là: “Tôi sinh ra trên Trái đất này làm gì? Chẳng ai thèm quan tâm, chia sẻ với tôi…”. Tôi thấy buồn và tủi thân lắm chứ, nhưng nghĩ đến Chúa và mọi người nên tôi thôi cái ý định muốn chết đi.
Nhưng sau nhiều ngày hỏi thầm với Chúa như vậy, tôi cũng đã tìm được câu trả lời: “Chúa cho tôi thân xác và linh hồn này để sống, để đi rao giảng về nước Thiên Chúa cho mọi người biết. Tôi được sinh ra để làm con chiên của Ngài là một hạnh phúc lớn…”. Từ đó, tôi không còn ý định cắt cổ tay tự tử nữa...
Tôi chỉ cầu xin Chúa một điều nhỏ nhoi giúp cho con chiên nhỏ bé này là: “Xin cho gia đình con trở lại như trước kia, ba con quan tâm con nhiều hơn, chị con mau về chơi với con để con không phải ở nhà một mình nữa…”.


Đăng nhận xét

0 Nhận xét