Banner top

Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

Đôi Dòng Tâm Tình Gởi Bố Mẹ

+ Tạp bút

Jos. Nguyễn Diện (Vinh)

Bố mẹ ơi, con biết nói lời nào để tỏ bày hết những tâm tư, tình cảm và lòng biết ơn về những gì bấy nay bố mẹ đã hy sinh cho con.

Bố mẹ à, mới đó mà đã bốn năm kể từ ngày con rời xa vòng tay yêu thương của bố mẹ. Vâng, đã bốn năm rồi… Cuộc sống sinh viên nơi thành thị không như những ngày con sống dưới mái nhà thôn quê êm ả. Cuộc sống nơi đây cũng vui lắm, nhưng cũng đầy những gian truân thử thách. Lúc này con phải tự lập, tự lo liệu, và tự quyết định mọi thứ. Xa vòng tay yêu thương của bố mẹ, con cảm thấy lo sợ và có chút đượm buồn. Con sợ lắm, khi mà chưa bao giờ con rời khỏi vòng tay của bố mẹ. Nỗi sợ hãi và chút đượm buồn ấy dường như càng nhân lên mỗi khi màn đêm buông xuống, mang theo cơn mưa rả rích suốt đêm thâu.

Kỷ niệm đầu đời tự lập làm con không bao giờ quên, đó là ngày con nhập học, bước vào đời sống sinh viên ngày đầu tiên. Đó là ngày tháng của những cơn mưa bất chợt. Đôi mắt con ướt nhòe vì cơn mưa nặng hạt… Và con chợt nhận ra đôi mắt con cũng đang hoen dòng lệ. Con cảm nếm được vị mặn của dòng lệ pha lẫn những giọt mưa lăn dài trên khuôn mặt. Con nhận ra rằng không chỉ bầu trời tầm tả cơn mưa, mà lòng con cũng đang đổ mưa... Ngoài hiên phòng trọ, cơn mưa chiều vẫn rì rào, cơn mưa lòng cũng phập phồng rơi. Nó cứ chảy, chảy hoài suốt gần một giờ đồng hồ. Những hạt mưa rơi trong lòng không có những tiếng rì rầm như những hạt mưa đang rơi trên mái căn phòng trọ vắng, nó thầm lặng nhưng nặng ưu tư.

Lạ lẫm với cuộc sống nơi thành thị, với con người ở phố, điều đó làm con buồn và lo sợ. Nhưng bố mẹ ơi, con may mắn được sống trong một dãy trọ mà tất cả anh chị em đều là người Công giáo. Đặc biệt, đây là dãy trọ “trung tâm” của nhóm Bảo Vệ Sự Sống. May mắn là thế, nhưng cái may mắn này như một sự thử thách mà Chúa muốn gửi cho con, khi phòng đầu tiên là phòng dành riêng để đặt các em “thai nhi bị giết hại” mà nhóm đi thu gom từ các nhà thương, phòng khám về... Mới đầu thì mấy ai tránh khỏi được nỗi sợ hãi khi ngang qua phòng đó. Vậy mà con phải đối diện với nó. Mình con trong căn phòng vắng lặng khi màn đêm buông xuống, một mình chăn đơn gối chiếc, điều đó càng làm con sợ hãi hơn. Nhưng rồi dần dần con cũng quen. Con đã hòa nhịp với cuộc sống đượm đầy tình huynh đệ, bác ái, yêu thương với niềm hy vọng vào các anh chị cùng dãy trọ và của tất cả anh chị em trong nhóm.

Thế rồi, nỗi sợ hãi và chút đượm buồn nó rời xa con lúc nào mà con không hề hay biết. Thay vào đó, con trở nên vui vẻ hơn mỗi ngày. Con cảm nhận được tình yêu rộng lớn mà mỗi anh chị dành cho con khi con đang là một đứa mới chập chững bước vào đời sống tự lập. Các anh chị đã động viên chia sẻ, an ủi, đỡ nâng con trong những tháng ngày trống vắng cô đơn.

Bố mẹ yêu mến của con. Đã bốn năm, chắc chưa bao giờ con kể cho bố mẹ nghe về những điều này, không phải vì con nhút nhát, nhưng chỉ vì con muốn những ngày trở về nhà, con lại được thấy bố mẹ vui. Con chỉ muốn thấy nụ cười trên khuôn mặt người đã vì con mà dầm mưa dải nắng, vì con mà vất vả lo toan, vì con mà bàn tay mỗi ngày thêm khô cằn. Và hình như con đã thấy những sợi tóc bắt đầu phai màu trên mái đầu của bố mẹ, dường như tất cả những hy sinh đó chỉ để dành cho con.

Bố mẹ biết đó, là sinh viên thì mọi chi tiêu đều do gia đình chu cấp. Con biết hoàn cảnh gia đình mình như thế nào, con biết sức khỏe của bố mẹ bây giờ ra sao, nên con không bao giờ dám phàn nàn về số tiền con được nhận hàng tháng là ít hay nhiều. Với con, chừng đó là đủ lắm rồi. Con đang còn muốn nhận ít hơn nữa, bố mẹ à! Có đôi khi ngồi chia sẻ với chúng bạn, khi hỏi về số tiền chúng nhận hàng tháng, con chỉ biết cười và nghĩ bụng sao nhiều vậy? Có phải gia đình chúng có điều kiện hơn chăng? Nhưng đó chỉ là một thoáng suy nghĩ, vì con biết mỗi gia đình đều có hoàn cảnh khác nhau.

Bốn năm sinh viên, con đang ngày càng trưởng thành. Tuy vậy, con vẫn là đứa con dại khờ trong ánh mắt bố mẹ. Đã đến lúc, con cũng phải chọn lựa cho mình một hướng đi. Đường con chọn lựa chắc hẳn bố mẹ cũng đã hiểu rõ về con và ước muốn của con. Hãy luôn động viên và cầu nguyện cho con mỗi ngày bố mẹ nhé! Con luôn nhớ và cầu nguyện cho bố mẹ cùng gia đình mình trong mọi giờ kinh của con.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét