Banner cột chính

Sống đẹp lòng Chúa

NỖI ĐAU CỦA CHÚA


Cuộc sống thời hiện đại đua tranh quá nhiều thứ, quá nhiều chuyện khiến cho Mầm cảm thấy mệt mỏi, chán ngán. Ngày ngày mỗi lần đọc kinh sáng xong, Mầm thường đứng trước ảnh tượng Chúa chịu nạn và thầm nguyện xin với Người rằng: "Lạy Chúa Giêsu chí ái! Ước gì con cảm nhận được một phần nỗi đau của Chúa trong cuộc sống của con thì hay biết mấy! Được như thế, có lẽ con sẽ yêu Ngài hơn rất nhiều, sống với mọi người tốt hơn, và con có thể xa lánh mọi dịp tội nhờ cảm nhận được một phần nỗi đau này". Dường như câu ước nguyện bao năm nay Mầm đọc làm cho anh thuộc đến từng câu chữ, từng chấm phẩy. Và anh cũng không nhớ nổi đã thuộc nó từ khi nào. Đúng thế, con người khi muốn cảm nhận được nỗi đau thật sâu sắc thì chính họ phải trải qua một phần nỗi đau đó, rồi mới có thể hiểu được nó đau đến mức độ nào.
Mầm là một người sinh trưởng trong một gia đình có ba chị em. Mầm là con út nên dường như anh được nâng niu hơn, được làm việc tùy theo sở thích. Chị đầu của Mầm đã vào dòng, còn anh Hai thì đang học đại học năm cuối. Từ nhỏ Mầm và anh chị được thừa hưởng một nền tảng giáo lý uyên thâm từ xứ đạo, nhất là từ bố mẹ. Những câu Kinh Thánh hay những lời nguyện đã ăn sâu vào tâm khảm anh, khiến cho anh cũng khá sốt sắng lòng đạo. Ngay từ lúc tám tuổi, Mầm được cha xứ đón nhận vào Ban lễ sinh, như là một dấu chỉ để cậu gần Chúa hơn và tiếp xúc với Chúa nhiều hơn. Hồi đó Mầm là một chú lễ sinh nhỏ nhất trong đội, với số tuổi còn quá nhỏ để gánh vác những việc nặng nề như mang những cuốn sách lễ to đùng, xách quạt cho cha giảng lễ, đôi khi còn phải giúp cha mặc áo nữa chứ. Thật là một công việc quá sức nhưng Mầm luôn tự hào và thích thú với công việc của mình. Có lần cha xứ hỏi Mầm với giọng trìu mến:
- Con có mệt nhọc khi giúp cha tham dự bàn thánh không?
Một câu nói nhanh nhẩu thốt ra:
-Thưa cha kính ái, chẳng có điều gì làm con mệt mỏi khi làm vui lòng Chúa cả. Mẹ con thường dạy con rằng: Phúc cho những ai được gần Chúa và thưa chuyện với Ngài.
Ngước nhìn cha xứ vẻ với mặt hớn hở, Mầm nói:
- Cha ơi, khi gần bàn thánh dường như tâm hồn con vui tươi và hạnh phúc lắm, con cảm thấy sự bình an bao phủ thân con, nên con luôn muốn đến đây để tìm kiếm những thứ mà người đời luôn mong muốn có được. Hiện nay trên thế giới nào là chiến tranh loạn lạc, khủng bố, chém giết lẫn nhau... con thấy sợ lắm và con thích được gần Chúa… Mỗi lần nhìn lên Chúa Giêsu chỉ có mảnh vải che thân, trên đầu là những cái gai sắc nhọn, thân hình đầy những dấu roi hòa cùng máu khiến lòng con tái tê. Chắc hẳn mùa đông đến Ngài phải đau nhức lắm phải không cha? Buốt lạnh lắm phải không cha?
Nhìn khuôn mặt của Mầm, cha xứ nở nụ cười trìu mến:
- Đúng thế! Mùa đông đến Ngài đau lắm, lạnh lắm… Nhưng cũng không bằng nỗi đau mà ta xúc phạm đến Ngài.
Mầm lộ vẻ mặt đăm chiêu:
-Thế nhưng nỗi đau của Chúa con chưa cảm nhận đủ, con muốn vác Thánh Giá thật cùng Chúa Giêsu hơn nữa cơ!
 Với giọng cười thân thương, cha xứ nói:
- Tùy Chúa thôi! Nếu Chúa muốn, Chúa có thể cho con vác cùng.
Sau một hồi mải miết trò chuyện cùng cha xứ, cậu quên khuấy cả thời gian. Rồi có một tiếng gọi văng vẳng từ xa vọng vào:
- Mầm ơi, sao lâu thế con? Còn phải ăn sáng rồi đến trường nữa chứ! Mau lên con trai!
Nghe tiếng gọi của mẹ, Mầm choàng tỉnh khỏi cuộc chuyện trò với cha xứ, vôi chào cha xứ một cách hối hả để ra về. Đặt tay lên mái đầu nhỏ của cậu, cha xứ chúc lành cho cậu ra về bình an trong Chúa, và chúc cậu chăm lo học hành để làm vui lòng cha mẹ và vui lòng Chúa.
Gật đầu một cái thật mạnh, cậu chạy lon ton ra chỗ mẹ đứng, chiếc xe đạp ì ạch ra về trong buổi sáng tờ mờ sương.
*  *  *
Gia đình cậu kể ra cũng chẳng khá giả gì cho lắm, bố mẹ đều làm ruộng và có một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ.
Cái tên Mầm ra đời khiến cho bao bạn học sinh cùng trang lứa dò xét và khinh bỉ. Ngay cả những đứa bạn trong lớp cũng luôn bình phẩm, khinh chê trước mặt cậu, nào là: cái tên Mầm thật nhảm nhí khó nghe, cứ như tên của người ngoài hành tinh vậy... Những lời bình phẩm khiến cậu rất buồn và xấu hổ với các bạn gái trong lớp. Một lần nọ đang ngồi ăn cơm, Mầm hỏi mẹ với giọng trách móc:
- Mẹ ơi, sao tên con lại là Mầm? Cái tên này con thấy chẳng đẹp tí nào cả! Hay mẹ đổi cho con nhá, chẳng hạn tên Tuấn, tên Tú hay một tên gọi nào hay hơn. Đám bạn cùng lớp trêu chọc con hoài.
Mẹ cậu nhìn cậu với ánh mắt hiền từ rồi nói:
- Mầm ở đây là mầm sống. Mẹ muốn hạt mầm này một khi đã đâm chồi thì sẽ phát triển mạnh mẽ, vươn cao và vươn xa đến những chân trời mới. Hạt mầm này là chính con, mẹ muốn nó sau này sẽ phát triển không ngừng trong tình Chúa, trong tình người.
Nghe mẹ nói, gương mặt cậu bỗng lặng hẳn đi. Cậu cũng chẳng còn dám than vãn nửa lời, rồi thầm cảm ơn mẹ đã cho con cái tên này. Thế mà lâu nay cậu hay rầy rà, từ chối cái tên của mình...
Thời gian thấm thoát trôi đi, chở bao nhiêu kỷ niệm buồn vui của cuộc sống. Mới ngày nào là một cậu giúp lễ tí hon, thế mà giờ đây bước sang tuổi mười tám, cậu trông cao lớn, chững chạc hết sức. Tuổi mười tám, một cái tuổi bắt đầu của sự tự lập cánh sinh, tuổi tình yêu chớm nở trong lứa tuổi học sinh. Khác với mọi tình yêu, tình yêu của cậu thuộc trọn về Đức Kitô - Đấng chịu treo trên khổ giá. Chiều Chúa nhật nọ khi thánh lễ đã vãn, cậu ngồi lại trước Thánh Thể Chúa để cầu nguyện. Đang một mình âm thầm trong nhà thờ giáo họ, bổng nhiên khi mở mắt ra cậu không tin vào con mắt mình nữa: Mầm đã được quay lại quá khứ của hơn hai ngàn năm trước. Đúng là một điều mơ được, ước thấy. Lần quay trở lại này cậu được nhập vai là bạn của Chúa Giêsu. 
Đang sững sờ, bổng một tiếng chào gọi thân thiết:
- Thế nào, con yêu, con đã hài lòng chưa?
Bất ngờ trước sự việc, cậu cười với Chúa một cách ngạc nhiên.
Mọi việc dường như diễn ra theo một trình tự trong Đàng Thánh Giá mà cậu thường tham dự vào mỗi tối thứ sáu. Mầm cùng Chúa Giêsu được tách ra hai căn phòng khác biệt để thẩm vấn. Giờ không phải tổng trấn Phi-la-tô hỏi cậu, mà là tên cận vệ của ông ta hỏi:
- Mày đến từ đâu?
- Tôi đến từ thế giới hiện đại. - Mầm nói.
Ngạc nhiên trước câu trả lời của Mầm, hắn trợn tròn con mắt rồi nói to:
- Cái gì cơ? Thế giới hiện đại là cái quái gì? Tao không hiểu, mà cũng chẳng cần hiểu làm gì! Nhưng tại sao mày ngu thế, tại sao lại chui đầu vào chỗ chết?
Với tư thế điềm tĩnh. Mầm nói:
- Tôi là một con người sinh ra để yêu, được yêu và được làm chứng về sự thật và công lý. Chính Đức Kitô đã dẫn tôi đến đây để cùng vác khổ giá với Người.
Khuôn mặt tên cận vệ nhăn nhó và có vẻ hung dữ:
- Toàn là những người điên! Tụi bay chết đi là đúng đó, toàn nói những điều khó nghe, khó hiểu và khó lọt tai bọn ta.
Tên cận vệ cầm tay Mầm và lôi mạnh ra phía trước:
- Thôi đi, ra đây để xem dân chúng muốn thế nào đã. Một là sống hai là chết chứ chẳng còn con đường thứ ba đâu…
Tên cận vệ và Mầm bước ra khỏi phòng. Vừa lúc đó cuộc thẩm phán của Đức Giêsu cũng đã xong, ghé bên tai Mầm Người thầm thì rằng:
- Con có chịu nổi chén đắng mà Cha trên trời sắp ban không? Nếu không chịu được, con cứ nói là không quen biết ta, thế là mọi chuyện ổn, con sẽ được tha bổng.
Lòng đầy cương quyết và rắn chắc, Mầm nói:
- Thầy à, chỉ có Thầy mới đem lại cho con sự sống đời đời. Nhất định con sẽ cùng uống với Thầy.
Đức Giêsu vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
- Nếu con đã cương quyết như vậy thì ta cho con theo cùng ta, dẫu gặp chông gai dù lớn đến mấy con cũng phải nhìn Thầy để vượt qua nghe chưa.
Đáp lại lời Đức Giêsu, Mầm thưa:
- Vâng ạ, nhất định con sẽ vượt qua.
Hai người đang thầm thì với nhau thì bọn lính canh lôi ra một tên chuyên trộm cướp. Hắn vừa ra trước mặt Mầm, Mầm thét lên:
- A, cái tên Baraba! Thì ra ngươi cũng ở đây à, lâu nay ăn trộm của người ta được những gì?
Trợn tròn con mắt, Baraba chẳng hiểu điều gì đang diễn ra. Lòng anh ta tràn ngập bao suy nghĩ: Đứa nào đây, sao lại biết tên mình mà gọi nhỉ?! Mình cũng đâu đã nổi tiếng như ngôi sao Hàn Quốc, thế mà nó lại biết mình!... Vụt tan suy nghĩ, Baraba thốt ra một câu: "Đồ điên!".
Cuộc thẩm xét trước công chúng cũng bắt đầu. Trước lúc thẩm xét, tổng trấn Philatô chỉ tay vào Mầm và nói:
- Đây là bạn của Giêsu. Nó muốn theo lý tưởng của Giêsu: đường đi và sự thật. Mọi người thấy thế nào?
Chưa dứt lời, dân chúng vừa la hét vừa quát: "Đóng đinh chúng đi, đóng đinh nó vào thập giá với Giêsu luôn!".
Giơ hai tay ngang trước mặt, tổng trấn bắt đầu hỏi dân chúng với những lý lẽ nhẹ nhàng nhằm khoan hồng cho Đức Giêsu và Mầm:
- Giêsu là người hiền lành, công bình, chính trực. Tôi thấy ông ấy và bạn ông ấy chẳng có tội gì cả. Ngoài ra ông ấy còn thương yêu người nghèo và còn chữa lành biết bao nhiêu là bệnh nhân. Tôi thấy thế này không công bằng cho lắm. Hay là đóng đinh Baraba rồi tha hai người này?
Tiếng la ó mỗi lúc một dữ tợn:
- Nó tự xưng là vua dân Do Thái.
- Tự cho mình là con Thiên Chúa.
- Tha Baraba, đóng đinh bọn chúng vào thập giá đi.
- Đóng đinh, đóng đinh...
Sự hung dữ của dân chúng mỗi lúc một lớn. Họ la hét ầm ĩ, om sòm khiến Philatô phải tha Baraba và chuẩn bị mọi thứ cho hai người đi vào con đường khổ giá.
Chặng thứ nhất xem ra cũng khá dễ dàng cho Mầm, anh vượt qua một cách đơn giản và không mấy khó khăn.
Mặt trời buổi bình minh hồng hồng đang bắt đầu ló dạng, vài tia nắng sớm lung linh, huyền ảo đang vượt ra khỏi những đám mây chuẩn bị cho ngày mới bắt đầu. Trên cành lá, những giọt sương mai đọng lại trĩu xuống như đang chuẩn bị tách khỏi tán lá để đập vào nền đất xanh thẳm.
Đúng bảy giờ, bọn lính dẫn Đức Giêsu và Mầm tách biệt ra hai bên, ở giữa có hàng rào chắn là khoảng cách để mỗi người tiến vào hành trình. Trước khi cho vác Thánh Giá, bọn lính canh khạc nhổ vào mặt Chúa Giêsu và quất mạnh những đòn roi liên tiếp. Roi bọn lính đánh Chúa Giêsu là những cái roi rắn chắc, cứng cáp. Thân hình Chúa Giêsu chịu những đau đớn gấp ngàn lần Mầm. Mầm cũng như Chúa Giêsu, nhưng cái roi đánh Mầm nhỏ hơn nhiều và không rắn chắc cho lắm. Những cái roi liên tục giáng xuống thân hình Mầm khiến anh đau đớn vô cùng, khác hẳn với những lần má đánh, lần này cơn đau không chỉ dữ dội mà nó còn mang lại sự vô tình, lạnh lùng của những tên lính canh độc ác tàn bạo. Người Mầm như đang tan ra nhè nhẹ. Ước gì bây giờ lại được má đánh, được cảm nhận cái đau trong sự yêu thương của má. Phải, những lúc đánh xong má bảo Mầm đi rửa mặt, rồi khẽ xoa chỗ đau của Mầm và lấy gói bánh trong túi ra cho Mầm ăn... Những cái đánh mỗi lúc một mạnh khiến cho Mầm choàng tỉnh hẳn. Một nỗi đau đớn thực sự  phả vào người Mầm khiến Mầm cảm thấy tê buốt và đau nhức. May sao Mầm còn có Chúa vác cùng, gánh nặng của Người còn hơn gấp trăm, gấp ngàn lần Mầm, sự an ủi đó khiến lòng Mầm nhẹ đi và cố gắng lê bước.
Trong chặng thứ hai này Mầm vẫn có đủ sức, đủ can đảm khi anh nhìn sang khổ giá Đức Giêsu. Người cười với anh nhẹ nhàng, thân thương, trìu mến khiến anh có nhiều can đảm hơn, vững tin hơn. Bước tiêp, bước tiếp rồi bước tiếp...
Lê thân một khoảng khá dài, sự thôi thúc của những tên lính canh, sự mệt mỏi rã rời của bản thân, sự đau đớn của những vùng thịt bị bọn lính đánh dã man... dần dần làm bước đi của Mầm không còn vững nữa, khi những hình ảnh thân yêu kéo đến rất nhanh rồi cũng vụt tan biến đi chốc lát chỉ vì những lời giục giã của bọn lính tàn ác. Những giọt mồ hôi hoà lẫn với máu lăn xuống trên gò má gầy còm. Mầm muốn chạy thật nhanh, thoát khỏi sự mệt mỏi pha trộn đau thương, về với an lành của cuộc sống như xưa. Mầm muốn gặp lại anh hai, chị cả và bố mẹ thân yêu, níu chặt mọi người và khóc như thời Mầm còn bé. Nhưng... nhưng Mầm đã chọn khổ giá để rồi vác cùng Đức Kitô – người bạn một đời của Mầm. Ôi, không! Mầm không thể cử động tiếp được, cơn đau bắt đầu hoành hành, cơn đói bắt đầu kêu rên. Thất thần, Mầm ngã nhoài xuống đất, con mắt anh hoen mờ, cả bầu trời xanh thẳm bỗng dưng tan biến, chỉ còn lại một mình Mầm giữa vùng trời tối tăm.
Mầm đã ngất ư? Không thể! Lẽ nào lại bỏ cuộc nhanh như vậy?
Một luồng ánh sáng dần dần đập vào mắt cậu, trong ánh sáng đó như có một âm thanh vọng ra: "Con của ta ơi! Hãy cố lên, vững tin vì Ta luôn ở bên con". Mầm cố gượng mình thật mạnh để tiến về phía ánh sáng- phía đó là sự sống. Tiếng vọng âm thanh ấy đã đem lại sự sống trong lòng Mầm.
 Một chút, thêm một chút nữa… A! Mầm đã thấy ánh sáng, những tia sáng của niềm tin và hy vọng, những tia sáng của công bằng và chân lý.
 Một cú đá mạnh vào người cậu cùng với những lời thúc giục:
- Dậy mau, nhanh lên thằng nhóc.
- Mày định cho ông chết mệt vì mày à!
- Mau lên...mau lên...
Liếc mắt sang Đức Giêsu, Mầm thấy Người cũng đã bắt đầu đứng dậy, đôi chân Người vững bước tiến lên. Gắng sức, Mầm dần dà đứng được và bước đi trong sự mệt mỏi của tấm thân tàn. Gục ngã đầu tiên trong cuộc hành trình của Mầm, một sự gục ngã mang theo biết bao hy vọng để bước tiếp cùng với Đức Giêsu trong chuyến hành trình.
Lê đi tiếp... lê đi...lê đi... Dường như sự mệt mỏi hoà lẫn với đau thương khiến Mầm chẳng còn hơi sức đâu mà nhìn, mà ngắm những cảnh vật xung quanh. Bước tiếp rồi lại bước tiếp... “Gần đến thành rồi thì phải”- Mầm nghĩ. Tiếng rầm rì của anh chị  và mẹ Mầm mỗi lúc một lớn. Xa xa, mẹ Mầm nhận ra đúng khuôn mặt của con trai mình. Chưa nói được lời nào, đôi mắt đẫm lệ của bà đã chảy thành hai dòng khôn xiết. Nhìn bà có vẻ tiều tuỵ và gầy gò hơn trước. Ngoảnh mặt ra đằng sau, Mầm trố mắt lên khi thấy mẹ và anh chị mình:
- Sao mọi người lại tìm con? Giờ đây con đã bước theo tiếng gọi của Đức Kitô. Mọi người hãy trở về cuộc sống như trước kia và xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi.
Chị gái của Mầm nhìn em trai trong thân hình tiều tuỵ, lòng không khỏi chới với buồn thương:
- Em trai thân yêu à! Dấn thân theo Đức Kitô là phải như thế đó. Em phải cố gắng nhiều và nhiều hơn nữa để nên trọn vẹn trong Đức Kitô em nhé.
Anh trai nói trong tiếng nghẹn ngào:
- Đừng gục ngã giữa hành trình em nhé. Mọi sự mới chỉ là bước khởi đầu trong lý tưởng Đức Kitô. Em hãy can đảm lên nghe em!
Nghe những lời chân thành từ gia đình, đôi mắt Mầm ướt nhoè, khuôn mặt hốc hác bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn. Đúng vậy, đằng sau hành trình của Mầm luôn có Giáo Hội tiếp sức, có gia đình ủng hộ, có Thiên Chúa đỡ nâng và nhất là hành trang của Mầm cùng có Chúa Giêsu đồng hành. Anh chợt nhận ra một điều đơn giản rằng: Mình là con Thiên Chúa và mình sinh ra để thuộc trọn về Ngài.
Tiếng giục giã và những roi đòn khiến Mầm tỉnh giấc. Bước tiếp... bước và bước…
Lê chân những bước dường dài
Dẫu đời khó nhọc có Ngài đỡ nâng
Một hai vững bước "Xin Vâng"
Cuộc đời con sẽ tiến dâng về Ngài.
Thì thầm trong tiến bước… Xa xa bóng dáng thành Giêrusalem dần hiện ra trước mắt, nhìn khung cảnh thành huyên náo như cái chợ trước ngõ nhà Mầm, như những tiếng ồn ào đến giờ ra chơi của cô cậu học sinh... Sức lực Mầm đang trên đà giảm sút nghiêm trọng, cây thánh giá mỗi lúc lại nặng thêm vài kí lô, bước đi của anh mỗi lúc một chậm dần, chậm và thật chậm khiến đám lính bực cả mình. Thấy tình trạng yếu đuối của Mầm như vậy, bọn lính canh đã bắt một tên lương dân lại vác đỡ cho Mầm khoảng vài chục phút, vì bọn này sợ Mầm chết giữa đường. Một lát sau sức khoẻ Mầm cũng khá ổn định trở lại, rồi lại bắt đầu hành trình vác tiếp.
Khu phố mỗi lúc một huyên náo và ồn ào hơn, tiếng nhạc cổ điển hoà tiếng nhạc hiện đại rầm rộ lại làm anh trở nên mệt mỏi hơn. Đang lê thân bước đi, bỗng nhiên có một người phụ nữ tay cầm một chiếc khăn mùi soa lao thẳng vào chỗ Mầm. Thấy vậy Mầm hốt hoảng trong những suy nghĩ thoáng qua: Chẳng lẽ lại là bà Vêrônica? Có thật bà ấy không nhỉ? Sao gầy gò thế?... Hì hục chạy tới, bà ta lau hết những vết máu đầm đìa trên khuôn mặt Mầm. Thều thào trong những tiếng nói đứt quãng, dồn hết chút sức lực cuối cùng Mầm nói:
- Thật lòng cám ơn bà rất nhiều nhưng bà là ai? Nhìn bà đâu giống bà Vêrônica trong các bức tượng ảnh đâu?
Mỉm cười trong tiếng nấc. Bà ta nói:
- Tôi là đầy tớ của bà Vêrônica. Khi nghe tin bạn của Đức Giêsu cũng vác khổ giá nên tôi vội chạy theo sau bà Vêrônica để có thể giúp được gì thì giúp.
Một nụ cười giữa những giọt nước mắt, Mầm nói:
- Thiên Chúa sẽ trả công bội hậu cho chị.
Rồi một tên lính canh tiến lại gần và nói lớn tiếng:
- Cút mau! Mày muốn cùng chung số phận à?
Cuộc hành trình rồi tiếp tục đi, đi nữa... Đi cùng Chúa Giêsu, dần dần Mầm hiểu ra những nỗi đau mà Người phải gánh vác cho nhân thế. Giờ đây nỗi đau của Chúa một phần nào đó anh đã  hiểu và cảm thông với Chúa rất nhiều. Dường như anh đã yêu trọn những giọt máu đào Người đã đổ ra cho anh và nhân loại. Không gì sung sướng hơn nữa.
Mặt trời bắt đầu đứng bóng, cái nóng khiến Mầm cháy cả da thịt, cái đói và cả sự đau đớn về thể xác khiến Mầm ngã nhoài xuống mặt đất. Dường như Mầm đã bỏ cuộc? Chén đắng mà Chúa trao cho anh dường như anh đang bỏ dở dang?
Một tiếng nói văng vẳng vào tâm hồn Mầm: "Hỡi con chí ái của Ta, thật hạnh phúc khi con đã đồng hành cùng Ta, tấm lòng nhỏ bé đã khiến ta vui rất nhiều. Giờ đây con hãy về với cuộc sống như xưa, trở lại với mảnh đất con từng sống để làm chứng cho tình yêu của Ta. Tạm biệt con yêu".
                                                   *   *  *
- Mầm... Mầm… Con có bị làm sao không? Sao người con ướt đẫm mồ hôi thế này? Con vẫn ổn cả chứ?
Nước mắt đầm đìa, Mầm ngước nhìn mẹ cùng với tiếng nói không thành lời:
- Mẹ à! Giờ thì con đã hiểu tình yêu của Thiên Chúa dành cho loài người. Con đã bước đi cùng Chúa Giêsu trên nửa chặng đường khổ giá. Giờ thì con đã hiểu... đã hiểu thật rồi mẹ ạ!
Đêm đó Mầm thuật lại cuộc hành trình của Mầm cho cả nhà nghe. Tuy chỉ có thể chịu được một nửa chặng đường, nhưng kể từ đây Mầm nhận ra rằng: Nỗi đau của Chúa là một động lực để Mầm vươn lên trong cuộc sống, thoát khỏi mọi xấu xa tội lỗi và làm chứng cho một tình yêu vĩ đại.

Hienboy94
(Vinh)

Đăng nhận xét

0 Nhận xét